Cô từng phẫu thuật?
Giang Ninh Phiến cúi đầu nhìn tay mình, cô cử động ngón tay, trên trán lại truyền đến cơn đau, cô giơ tay xoa đầu, sờ thấy băng gạc mềm và dày...!
Cô chưa chết.
Cô sống lại rồi.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên trừng mắt nhìn Hạng Chí Viễn, khóe môi Hạng Chí Viễn nở nụ cười, vô cùng xấu xa, một tay ấn nút bên giường bệnh: “Sao, cảm thấy mình nên là một người chết à?”
Bị nhìn thấu suy nghĩ rồi.
Giang Ninh Phiển há miệng, muốn nói gì đó, cửa phòng bệnh bị đẩy mở ra, hai bác sĩ và ba y tá vội vàng đi vào: “Anh Hạng, có phải bệnh của cô Giang có chuyển biến không?”
“Cắm lại cho cô ấy.” Hạng Chí Viễn không nhìn bọn họ lấy mộ cái, ánh mắt chỉ dán trên mặt Giang Ninh Phiến.
Trong mắt anh chỉ nhìn thấy một mình cô.
“Vâng.”
Bác sĩ lập tức thở phào một hơi, đi đến châm kim cho Giang Ninh Phiến.
Mấy hôm nay Giang Ninh Phiến vào viện, mấy bác sĩ bọn họ mệt như gà bay chó nhảy, cho dù hơi thở của cô không đều thôi là Hạng Chí