“Vâng, anh Hạng, tôi đi trước đây.” Cô Minh Thành rời đi, thề chết cũng không làm bóng đèn.
Trong phòng bệnh bỗng chỉ còn lại hai người họ.
Cho dù nhắm mắt thì Giang Ninh Phiến cũng có thể cảm nhận được khí thế bức người của Hạng Chí Viễn đang ở bên giường cô, hơi thể nặng nề bao quanh cô, cuối cùng từ trên cao bao phủ về phía cô...!
Một nụ hôn rơi trên gò má cô.
Nhẹ như lông vũ lướt qua.
Khẽ khàng tựa như sợ đánh thức cô, khẽ đến nỗi hoàn toàn không giống điều Hạng Chí Viễn sẽ làm, như thể trong cơ thể anh trú ngụ một linh hồn dịu dàng khác.
“Tiêm Tiêm, ngủ ngon.”
Hạng Chí Viễn thấp giọng nói bên tai cô, anh đưa tay vén những sợi tóc mảnh bên gò má cô,
ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
E
17
Ngón tay dài đó lướt trên mặt cô, mang theo sự quyến luyến rõ ràng.
Giang Ninh Phiến sửng sốt suýt thì ngồi dậy.
Đột nhiên Hạng Chí Viễn biến thành thế này, cô thật sự không thể chấp nhận được...!nó còn
khiến cô khiếp sợ hơn lúc anh kiêu căng ngạo mạn.
Hóa ra, cũng sẽ thành thói quen.
Đột nhiên, bên giường lún xuống, chăn bị vén lên, hơi ấm tràn vào, cả người cô được ôm vào một lồng ngực, đầu gối lên bờ vai rắn