Hạng Chí Viễn.
Làm xong những việc này, Hạng Chí Viễn dùng khăn giấy lau sạch hai tay thon dài, đến cả đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu cưng chiều, nói: “Tiêm Tiêm, tới ăn cơm”
“Hình như tôi vừa mới ăn xong mà?” Giang Ninh Phiến nhíu mày, đứng nguyên ở cửa, không đi vào.
“Em ăn quá ít, tôi làm một ít món khai vị cho em lần nữa.”
“Anh nói có việc chính là về nấu ăn lần nữa sao?” Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
“Sao thế, cảm động không?”
Hạng Chí Viễn giương mắt nhìn về phía cô, trong mắt nhấp nhô từng đợt sóng ngầm, ánh sáng lộng lẫy, khóe môi cong lên một độ công nhất định, giọng nói rất từ tính, áo sơ mi chỉ cài ba nút, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Từ khi cô nằm viện tới nay, Hạng Chí Viễn như biến thành người khác, chỉ chờ cơ hội để khoe khoang nhan sắc ở trước mặt cô, thề rằng sẽ chỉnh sửa cái gọi là thẩm mỹ