Cô thật sự không muốn lấy tính mạng của mình ra đánh cược, đó chính là tự mang đá đập vào chân mình.
Nghĩ đến đây, Giang Ninh Phiến không còn bận tâm đến cảnh vật ven đường nữa, cô đưa mắt quan sát Hạng Chí Viễn xem anh có đang buồn ngủ hay mê man không.
“Tiêm Tiêm, còn nhìn tôi nữa thì em sẽ yêu tôi đấy.”
Rẽ vào con đường vắng xe, Hạng Chí Viễn thoải mái gác một tay lên cửa xe, tay còn lại cầm vô lăng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, chứa đựng vô vàn tự tin.
".” Cô chỉ muốn xem khi nào anh sẽ ngất đi thôi.
“Không muốn nói chuyện thì ngủ một giấc đi.”
Đổi lại là trước kia, nếu cô dám phớt lờ anh thì anh đã lạnh mặt từ lâu.
Nhưng bây giờ anh chỉ bảo cô ngủ mà thôi.
Giang Ninh Phiến nào có lòng dạ đi ngủ, thỉnh thoảng cô lại nhìn chằm chằm thời gian trên xe.
Ba mươi phút trôi qua.
Một tiếng trôi qua.
Một tiếng rưỡi trôi qua...!
Cô không thể nhìn ra trên mặt Hạng Chí Viễn có gì khác lạ, đôi mắt đen của anh vẫn sâu thẳm và tràn đầy năng lượng.
Thuốc mà Mục Thanh Linh cho cô là thuốc giả sao?
Lại qua thêm