“Ừm” Anh tự tay vén tóc của cô ra sau tai.
“Tôi lái xe thì đừng động tay động chân.
”
“Ừm.
” Trên miệng anh đã đồng ý, tay lại nhéo lỗ tai mềm mại của cô, như trẻ con bướng bỉnh nhéo nhéo lỗ tai cô.
Giang Ninh Phiến muốn đạp phanh xuống xe.
“Duy trì tốc độ này, đến thôn trước mặt thì em xuống xe đi.
” Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn liếc qua kính chiếu hậu nói, giọng nói từ tính nghiêm chỉnh, ánh mắt sâu như biến chiết xạ ra sự sắc bén.
Giang Ninh Phiến ý thức được không thích hợp: “Sao vậy?”
Xảy ra chuyện gì.
“Không có gì, làm theo lời tôi nói, nhảy ra đằng sau xe tránh, đừng chạy loạn khắp nơi, tôi dẫn bọn họ đi rồi sẽ đến đón em.
”
Hạng Chí Viễn nhàn nhã nói, đưa tay mở hộc trên xe lấy ra một cây súng bạc ngắn, cầm trong tay xem xét.
Giang Ninh Phiến nhìn lại kính chiếu hậu, chỉ thấy một chiếc xe màu đen đang ở đằng sau bọn họ: “Kẻ thù của anh à?”
“Ừm.
” Không có ít kẻ thù thì làm sao thú vị ngồi đến vị trí hiện tại.
“Ai?”
“Ai biết, tôi có quá nhiều kẻ thù.
” Hạng Chí Viễn tỏ ra thái độ đã
quen.
“Hình như anh chẳng có chút hồi hộp nào?” Giang Ninh Phiến nhíu mày, kẻ thù đã giết đến tận cửa mà anh lại xem nhẹ thế sao?
“Không có ít kẻ thù thì làm sao thú vị ngồi đến vị trí hiện tại, có gì để hồi hộp đâu.
”
Hạng Chí Viễn nhún vai, xoay súng trong tay, liếc nhìn mặt của cô: “Làm theo lời tôi nói.
”
Anh không thể để cô gặp phải nguy hiểm, cô phải an toàn.
Yên tâm.
Cô sẽ không ngốc đến bị đuổi giết cùng anh.
Giang Ninh Phiến làm tốt chuẩn bị nhảy khỏi xe mọi lúc, ngước mắt nhìn đằng trước, không nhìn không sao, vừa nhìn… Rõ ràng thôn trước mặt là nhà mẹ cô.
Đủ trùng hợp.
Cô nhảy khỏi xe không sao, nếu những kẻ thù đuổi theo Hạng Chí Viễn cũng không sao…
Nhưng lỡ như cô bị phát hiện thì sao? Một khi xảy ra bắn nhau sẽ liên lụy mẹ bị mất chỗ ở.
Mẹ không thích cô bỏ mặc cô, nhưng chung quy vẫn là mẹ của cô, là người thân duy nhất của cô, cô không thể không có hiếu.
Chết tiệt.
Nhất định là kiếp trước cô thiếu nợ