“Anh hỏi như vậy có ý gì?” Giang Ninh Phiến hỏi ngược lại.
“Chỉ có người ở bên kia cảng biển mới nấu cháo như vậy thôi.
” Hạng Chí Viễn hùng hổ dọa người nhìn cô, mang theo chút đề phòng: “Cô từng đi qua cảng biển sao?”
Trong tài liệu về cô không thấy viết về cái này, chỉ kể về ba lần đi du lịch nhưng cũng không có cảng biển.
Giang Ninh Phiến đứng ở một bên, ánh mắt hơi dao động rồi lập tức bĩnh tĩnh, tự nhiên trả lời: “Từng đi qua.
”
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn nắm lấy cổ áo cô kéo cô đến trước mặt mình, ánh mắt vô cùng sắc bén, lạnh lùng nói: “Trong cuộc phỏng vấn của ba cô về việc giáo dục con gái cũng không thấy nhắc qua!”
“Ông ấy sẽ không nói hết về tôi trong buổi phỏng vấn gì đó đâu.
” Giang Ninh Phiến bị ghìm đến có chút không thở nổi.
Có phải anh nghi ngờ gì cô không?
Giang Ninh Phiến đã xem qua kết cục của Elena, cô hiểu rõ rằng một mình mình ở đây mà bị nghi ngờ thì chỉ có một con đường chết.
“Vậy cô đến cảng biển làm gì?” Hạng Chí Viễn lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc bén mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
“Tôi…” Giang Ninh Phiến cụp mắt, thần sắc ảm đạm, chậm rãi nói: “Thực ra tôi có một tuổi thơ vô cùng bi thảm…”
Hạng Chí Viễn nhíu mày.
“Khi còn bé tôi với mẹ đi đến nhà bà ngoại…”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn dừng lại.
“Tôi không nghe lời, khi đó mẹ không thích tôi, thường xuyên đánh tôi, mắng tôi, thường không cho tôi ăn cơm, tôi cũng thường chạy ra bên ngoài một mình.
”
“! ”
“Có một lần bà ấy còn ném tôi xuống ven hồ, để tôi sống ở đó cả ngày, không cho tôi về nhà… A.
”
“Rầm.
”
Giang Ninh Phiến nói đến đoạn thê thảm thì bị người đạp một phát ngã xuống đất.
Trên đùi bị đạp mạnh một phát.
“Cút! Ai rảnh nghe cô giả vờ đáng thương!” Hạng Chí Viễn ngồi ở đó như một vị vua, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, không bị cảm động đến một chút nào.
“Là anh bảo tôi nói.
”
Giang Ninh Phiến không còn gì để nói.
Anh có còn là đàn ông không, động một chút là đạp người, huống hồ cô còn là một người phụ nữ.
À, đúng rồi, cô quên mất, anh là người đàn ông vô liêm sỉ đến cả trả ơn cũng dùng hành