Hạng Chí Viễn bất thình lình mở mắt, con ngươi sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào cô.
Giang Ninh Phiến sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên Hạng Chí Viễn nắm lấy tay cô khiến cô lập tức ngã xuống giường.
Hạng Chí Viễn nhanh nhẹn vén chăn lên, khiến cô ngã vào lồng ngực anh, hai tay rắn rỏi quấn chặt lấy cô.
Cái ôm ấm áp của anh nằm ngoài dự đoán của cô.
“Tiêm Tiêm, sao em ôm ấp yêu thương nhiệt tình thế?” Hạng Chí Viễn ôm chặt cô, khóe môi cong lên, cười hỏi.
Ôm ấp yêu thương? Là anh cố tình thì có!
“Buông ra.” Giang Ninh Phiến muốn vùng ra.
“Ôm một lát rồi buông” Hạng Chí Viễn ngang ngược đáp lại, ép buộc ôm cô vào trong lòng, khuôn mặt yêu nghiệt tiến gần về phía cô, dính sát vào gò má cô hít thở, trong mắt hiện lên vẻ hưởng thụ.
Giang Nhất Phiến nằm im, hai mắt mở to nhìn chùm đèn pha lê bên trên, không giãy giụa nữa.
Chỉ ôm thôi mà, cũng đâu có chết!
Thay vì bây giờ đối mặt với sự giày vò của An Vũ Dương, cô thà nếm trải sự lưu manh trơ trẽn của Hạng Chí Viễn hơn.
Chí ít đối với người mà cô không dành tình cảm, cô sẽ không mệt mỏi như thế, trái tim cũng không đau đớn, ít nhất Hạng Chí Viễn không dối trá…
Nhưng rõ ràng là cô đã đánh giá thấp trình độ vô sỉ của Hạng Chí Viễn.
Chỉ chưa đầy mười giây, cô đã bị Hạng Chí Viễn nhấc người xoay sang và không thể không nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.
Cặp mắt anh rất sâu, rất quyến rũ.
Đôi tay của anh dùng sức, buộc cô phải lại gần anh hơn.
Môi anh nhanh chóng áp lên môi cô, thuận lợi trượt xuống, hàm răng trắng cắn nhẹ vào cằm cô, mãnh liệt hôn tới như dã thú, nhịp thở dần trở nên nặng nề.
“Buông ra! Anh nói chỉ ôm một lát thôi mà!” Giang Ninh Phiển cau mày đẩy anh ra.
Cô sai rồi, khi đối diện với người đàn ông mình không có tình cảm, cô vẫn mệt mỏi giống vậy.
Cô nhọc tâm khi gặp An Vũ Dương, còn đối mặt với Hạng Chí Viễn thì cô lại một người, lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác chống đỡ đủ loại thủ đoạn mánh khóe