"Tắt đi...!Cầu xin anh, tắt tiếng nước đi..." Cô không muốn nghe tiếng nước, không muốn.
"Giang Ninh Phiến!" Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn cô, đưa tay vỗ mặt của cô.
Giang Ninh Phiến nhắm mắt, ngất đi.
Móa!
"Cậu Hạng, hôm nay Phố Đỏ buôn bán lại, tôi cho các anh em đi quan sát, có thêm không ít khuôn mặt mới.
Chỉ sợ bên trong có cảnh sát đang nhìn chằm chằm, đám người bên dưới vẫn chưa ra ngoài."
"Vừa đón được ông Lăng, đương nhiên bọn họ sợ chuyện sẽ xảy ra lần nữa.
Căn dặn bên dưới an phận cho tôi!"
"Vâng, cậu Hạng."
Trong lúc mơ màng, Giang Ninh Phiên nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Hạng Chí Viễn và Cô Minh Thành, xa như ở chân trời.
"Ầm."
Tiếng đóng cửa vang lên bên tai Giang Ninh Phiến, vang đến cô đau đầu.
Giang Ninh Phiến không thoải mái trở người, trong lòng bàn tay chạm đến một thứ cực nóng.
Cô không khỏi mở mắt ra, chỉ thấy cô bắt được năm ngón tay thon dài.
Tay của đàn ông.
Bỗng thần kinh Giang Ninh Phiến kéo căng lên, lập tức buông tay ra, phát hiện mình đang nằm trên đùi Hạng Chí Viễn, ánh đèn màu sắc rực rỡ chiếu trên mặt anh, không biết đang có tâm trạng gì.
"Tỉnh rồi à?"
Hạng Chí Viễn đã thay một chiếc áo sơmi màu xám bạc, hiện tại đang liếc nhìn cô, trong mắt chiếu ra ánh sáng âm u: "Bây giờ cô có thể giải thích cho tôi một chút, khi nãy là cô ngất đi hay là ngủ mất,