"Hóa ra lỗ tai của cô nhạy cảm như vậy." Hạng Chí Viễn nhướng mày, ánh
mắt cẩn thận chu đáo khóa chặt khuôn mặt của cô, nhìn kỹ các đặc điểm trên mặt cô...!
"Anh không thể bỏ qua cho tôi sao?"
Giang Ninh Phiến nắm bàn tay đang lộn xộn của anh, khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trông thấy một hiệu thuốc vội vàng lên tiếng nói: "Dừng xe."
Tài xế lập tức dừng lại.
"Sao vậy?" Hạng Chí Viễn ôm cơ thể mềm mại của cô.
Nhìn qua ánh đèn trong hiệu thuốc cỡ lớn, Giang Ninh Phiến chần chờ mấy giây mới hỏi: "Cậu Hạng, anh có bao nhiêu đứa bé rồi?"
Dạng ngựa giống như anh, mặc dù trẻ tuổi, nhưng phá hoại hàng ngàn cô gái, khẳng định con cái thành đàn.
Thuận theo ánh mắt của cô trông qua, Hạng Chí Viễn lập tức hiểu rõ, hời hợt đáp một tiếng: "Chết hết ở thuốc rồi."
Giang Ninh Phiến ngồi thẳng dậy từ trong lòng anh, trên mặt có lạnh lùng và nghiêm túc: "Vậy thì thật tốt, tôi đi mua thuốc."
Để con của anh tiếp tục chết ở trong thuốc tránh thai đi.
Khó khi suy nghĩ của bọn họ giống nhau.
"Anh xuống dưới mua!" Hạng Chí Viễn đá ghế lái đằng trước.
"Thứ này nên để tự tôi đi mua."
Không đợi tài xế xuống xe, Giang Ninh Phiến nhân tiện nói.
Nói xong, cô cúi đầu xuống cắn chặt môi, rất khó xử.
Thấy cô thế này, trái tim Hạng Chí Viễn như bị thứ gì nắm chặt bàn tay ôm lấy cô không khỏi buông lỏng.
Anh buông lỏng tay, Giang Ninh Phiến lập tức tận dụng xuống xe.
Người phụ nữ này...!
Hạng Chí Viễn nhíu mày, giọng điệu