"Dạ, cậu Hạng."
Người lái xe có chút kỳ lạ nhìn Hạng Chí Viễn qua gương chiếu hậu, sau đó lái xe.
Cuối cùng bàn tay đang nắm chặt váy của Giang Ninh Phiến cũng chậm rãi buông ra, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Thật may mắn, người nọ chỉ bị thương mà thôi.
"Ầm ầm ầm."
Lại một cơn mưa kéo dài suốt cả tối, tia chớp cắt ngang phía chân trời, tia sáng như lưỡi kiếm cắt ngang giữa bầu trời đêm.
Giang Ninh Phiến nằm trên giường, không ngừng trằn trọc xoay người, ngủ rất không an ổn, bị ác mộng quấn quanh.
.
Trong mơ, người đàn ông mù đứng bên hồ gió nhè nhẹ thổi, dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô.
"Ninh Phiến, nằm vùng giúp tôi một lần đi."
"Được."
Ngay cả một giây cô cũng không cần nghĩ đã đồng ý.
Anh ta nói gì cô đều không cần suy nghĩ lại, chỉ biết đồng ý.
Hình ảnh lại chuyển, cô bị bỏ thuốc, cô bị Hạng Chí Viễn đặt ở dưới thân, tay anh di chuyển trên khắp nơi trên cơ thể cô, lưu lại những dấu vết đáng sợ...!
"Ầm ầm đùng..."
Một tiếng sấm vang lên bên ngoài cửa sổ.
Giang Ninh Phiến bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ngồi dậy từ trên giường, lấy tay lau mặt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Tầm nhìn dừng trên ga giường nhăn nhúm, ánh mắt lập tức ảm đạm đi.
..
Có dấu sau cuộc vui, sau đó là tình yêu, hình ảnh