Là tiểu khu “Thời đại Xương Hoa” – nơi được đánh giá là an ninh nhất của thành phố S, vừa là tầng thượng, vừa là căn hộ áp mái có cửa sổ kính lớn từ trần đến sàn.
“Cảm ơn.”
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt cảm ơn, vươn tay đẩy cửa xe, mười ngón tay cô đã được băng bó.
Ba ngày rồi, cô cũng chưa từng cảm nhận được đau.
Nhưng bây giờ, chỉ đẩy cửa xe thôi cũng đã cảm nhận được ngón tay đau như xát muối.
“Cô Ninh Phiến.” Tài xế quay đầu, gọi với theo bóng dáng mảnh mai đó: “Vụ án của Hạng Chí Viễn thu hút toàn thế giới, sắp ra tòa rồi, cô là nhân chứng bắt buộc phải ra tòa làm chứng, cậu chủ bảo thời gian này cô hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Làm chứng…
“Tôi không ra tòa đâu…” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói, đóng cửa xe rồi rời đi.
“Cô Ninh Phiến”
Tài xế còn muốn giữ cô lại, nhưng Giang Ninh Phiến đã rời đi rồi.
Giang Ninh Phiến ăn mặc phong phanh, trông bóng lưng vô cùng mảnh khảnh.
Ốm đến mức gió cũng có thể thổi bay.
“Ôi, người trẻ bây giờ.”
Tài xế thở một hơi dài, lái xe rời đi.
Giang Ninh Phiến đi thang máy lên tầng thượng, ấn mật mã mở cửa, vừa đi vào, cô sững người…
Bên trong giống với căn hộ ở tiểu khu Lục Đảo như đúc.
Không thay đổi thứ gì.
Đến ghế tựa massage ở trước cửa sổ sát sàn cũng y đúc.
Tựa như quay về quá khứ. Giang Ninh Phiến vừa đi vào, mở tủ giày ở lối vào, vừa mở ra, giày ở bên trong cũng như đúc.
Tiểu khu Lục Đảo không còn nữa.
An Vũ Dương lại tái dựng lại một căn hộ cho cô.
Làm những việc này thì có ý nghĩa gì? Làm sao cô có thể quay về như trước kia.
Giang Ninh Phiến thay một đôi dép, đi đến ngồi trước cửa sổ sát sàn, đôi tay đầy thương tích ôm lấy đầu gối, đầu tựa vào kính, mái tóc đen dài rơi xuống vai…
Ánh đèn