Hạng Chí Viễn cắn lỗ tai của cô, bỗng nhiên ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống dừng lại ở hai mắt trống rỗng của cô.
Con người đen sâu không lường được, khuôn mặt chứa đựng sự quyến rũ lạ thường:" Nhưng nó có thể tạm thời khiến cho cô quên đi chuyện khác."
Giọng nói của anh, lộ ra sự hấp dẫn trí mạng...!
Nói xong, Hạng Chí Viễn hung hăng đâm vào nơi mềm mại của cô.
Giang Ninh Phiến ngửa cằm lên vì đau, mười ngón tay gắt gao bám chặt lấy hai vai anh, trong nháy mắt, cô thật sự quên đi An Vũ Dương.
Bởi vì, từ trong ra ngoài cô chỉ còn lại sự đau đớn.
Đột nhiên cô cảm thấy Hạng Chí Viễn nói rất có lý, để ý chính là để ý, chỉ sợ nó bị bẻ cong.
"Tôi muốn ăn cháo, lần trước cô nấu."
Hơn nửa đêm, cậu chủ Hạng Chí Viễn phát tiết xong tinh lực toàn thân ở trên người cô, lại một cước đá cô xuống giường, vênh vang đắc ý ra lệnh.
Đối mặt với người đàn ông không có điểm dừng, Giang Ninh Phiến đã không còn lời nào để nói.
Cô khoác áo khoác lên rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đi vào nhà bếp, vài đầu bếp và nữ giúp việc trực ban, ngồi ở căn phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp chơi bài.
Thấy Giang Ninh Phiến đi tới, tất cả mọi người cùng nhau đứng lên: "Cô Giang"
"Đánh bài à?" Giang Ninh Phiến nhìn qua, lấy ra một chiếc vòng tay kim cương từ trong túi áo gió, đặt