Hôm nay anh đau lòng cho Giang Ninh Phiến.
Nhất định là vì Giang Ninh Phiến có vài phần giống cô ấy nên anh mới đau lòng.
Anh thật sự điên rồi.
Thật lâu sau, Hạng Chí Viễn đi đến bức tranh trên bức tường, chăm chú nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ.
Từ từ dựa đầu vào khung tranh, một tay chạm vào khung tranh bằng kính, đầu ngón tay dừng lại tại mái tóc của cô gái nhỏ trong tranh.
Một nỗi đau không thể chạm tới nổi lên trong người anh.
Giống như cỏ dại trên sa mạc, mọc lên ở vùng đất cằn cỗi...!
“Em biết không, nếu như em còn không xuất hiện thì anh sẽ biến người khác thành em đấy”
Giọng của anh có chút khàn, không tiếng.
Hết lần này đến lần khác coi người khác thành cô ấy, nhưng cô vẫn không chịu xuất hiện, khiến người ta mong chờ đến tuyệt vọng.
Vắng vẻ như vậy,
Cô đơn như vậy...!
Cả người Giang Ninh Phiến vừa bẩn vừa hôi nằm trong phòng giam ba ngày ba đêm, không uống một giọt nước, cũng không ăn một hạt cơm.
Đây là hình phạt mà Hạng Chí Viễn dành cho cô.
Cuối cùng, trước khi cô sắp chết khát, cô chờ được sự đặc xá của Hạng Chí Viễn.
Gần như cô nghĩ rằng mình sẽ thật sự chết ở nơi này.
Cái gì mà nhiệm vụ, kẻ thù, ...!Tất cả đều không thể thực hiện được.
Không ngờ, cô lại có thể nhìn thấy mặt trời.
“Cô Giang.”
Người đến đón cô là Tình Tình, với khuôn mặt nhỏ bé đang khóc, còn có ánh mặt thương hại đó.
Giang Ninh Phiến cắn răng vịn bức tường đứng lên, ba ngày vừa đói vừa khát, ngay cả đứng dậy cô còn không đứng vững.
“Tôi đỡ cô.”
Tình Tình vội vàng đến đỡ cô.
Giang Ninh