Một câu nói bình thường nhưng lại không cho phép nghi ngờ.
“Đã biết.”
“Cười một cái xem nào.”
“Được, cậu Hạng.” Giang Ninh Phiến ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt cong cong, nhưng hai tay lại âm thầm siết chặt quả đấm, vô cùng tức giận.
“Ừm, đi trang điểm đi.”
Lúc này Hạng Chí Viễn mới buông tha cho cô, lại cúi đầu xem tạp chí.
Biến thái.
Trước khi lên đường, Giang Ninh Phiến trang điểm xong, bước đến phòng khách ôm cánh tay Hàng Chí Viễn.
Cô Minh Thành và một đám đàn em đã chờ sẵn ở đó, ai nấy đều thuần thục lắp ráp súng lục trong tay.
Giang Ninh Phiến bình tĩnh liếc nhìn, lòng thầm hiểu rõ, đây là khẩu súng lục do Đức sản xuất, mẫu mới, tuy chỉ là súng lục nhưng lại có tầm bắn khá xa.
“Lên đường!”
Cắm súng lục vào thắt lưng, Cô Minh Thành hô lên, mái tóc ngắn màu trắng bạc bay lất phất.
Đó là kiểu tóc mới của anh ta, trông có vẻ cũng không hẳn là theo xu hướng.
“Vâng.”
Tất cả đàn em ngay ngắn bước ra khỏi phòng khách, đứng bên cạnh một dàn xe thể thao.
Mỗi lần Hạng Chí Viễn ra ngoài đều phô trương hệt như tổng thống, khiến cho ai nhìn thấy cũng phải lóa mắt.
Nhưng trong mắt Giang Ninh Phiên chỉ có hai chữ: Sợ chết.
“Cậu Hạng, chị Phiến, mời lên xe!” Cô Minh Thành mở cửa xe cho bọn họ.
Giang Ninh Phiến theo sau Hạng