Trước giờ anh ta luôn chướng mắt cô, còn nói đến chuyện ghen tuông làm gì, cớ sao cô phải đả kích anh ta rồi tự rước lấy nhục.
Tất cả những việc anh ta làm đều chỉ là vì nhiệm vụ.
Giang Ninh Phiến đứng lên: "Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Cô không cần thiết phải ở lại để bị anh ta tiếp tục làm nhục.
Cô rất giống một câu chuyện cười.
Còn chưa kịp bước ra một bước, cô đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa "rầm rầm rầm" từ phía xa.
Theo sau đó là tiếng gào rất có lực bộc phát của Cô Minh Thành truyền đến: "Mẹ nó! Cậu Hạng tức giận rồi! Hôm nay mà không tìm thấy chị Phiến thì cả lũ các cậu cứ chờ chết đi!"
Đến tìm cô nhanh như vậy sao?
Không phải dạng Chí Viễn đang đắm mình mây mưa trong vòng tay người đẹp à? Tại sao còn...!
"Tôi đi ra dụ bọn họ đi, tự anh rời khỏi đây." Giang Ninh Phiến nhanh trí nói với An Vũ Dương, cất bước muốn đi ngay.
"Không kịp rồi."
An Vũ Dương nói.
Bất thình lình, Giang Ninh Phiến chợt bị An Vũ Dương kéo trở lại, cả người ngã lên trên giường, An Vũ Dương nhanh chóng ép lên trên người cô, một tay xoa mặt cô, tìm đến môi của cô rồi đặt nụ hôn xuống.
"..." Giang Ninh Phiến khiếp sợ mà trợn tròn mắt.
An Vũ Dương muốn ôm cô, hai tay lại vô ý chạm phải sự đẫy đà trước ngực cô, trên mặt hiện lên sự lúng túng.
Nhưng một giây sau, bàn tay anh ta trực tiếp chụp lên ngực cô, không rời đi nữa, đầu gối tách hai chân cô ra cưỡng ép chống đỡ đi vào...!
Giang Ninh Phiến khiếp sợ đến nỗi không có phản ứng.
"Rầm..."
Cửa bị người ta đá một cái mở ra.
Hơn nửa người An Vũ Dương đều che trên người Giang Ninh Phiến, khiến cô không nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Giang Ninh Phiên chỉ nghe thấy Cô Minh Thành chửi một câu: