"Ây."
Hạng Chí Viễn hừ một tiếng, buông môi cô ra, cúi đầu nhìn ngực của mình.
Nút áo sơ mi bị đứt hai nút.
Năm vết đỏ in rõ trước ngực, mang theo vết máu.
"Cô là mèo sao? Hoang dã thế!"
Hạng Chí Viễn không để ý vết thương trên ngực, anh trực tiếp ôm ngang cô lên ném trên ghế sô pha, mắt đen nhìn chằm chằm cô.
Trong mắt nổi lên sự nguy hiểm, anh vừa đưa tay cởi nút áo vừa không đứng đắn nói: "Đúng lúc con mẹ nó tôi thích thuần phục!"
Trên TV vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh cô tắm rửa.
Tiếng nước "Rào rào" liều mạng giày vò đầu óc Giang Ninh Phiến, làm hao mòn ý chí của cô...
Cô giãy dụa bò dậy, sau đó lại vô lực ngã xuống.
Muốn đứng lên, lại ngã.
Bò lên, ngã xuống.
"Hờ."
Hạng Chí Viễn đang nhìn thú cưng biểu diễn, bình tĩnh tự nhiên thưởng thức cô làm chuyện vô ích, khóe môi cong lên một nụ cười khinh miệt.
"..."
Động tác lặp lại mấy lần, Giang Ninh Phiến đã mất đi sức lực triệt để.
Cả người nặng nề ngã xuống trên ghế sô pha, thành một con cừu non mặc người ta tùy ý giết chóc.
Hạng Chí Viễn giẫm lên ghế sô pha, hai đầu gối quỳ hai bên người cô, một tay nhấn lên đầu cô, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, nở nụ cười không đứng đắn và không chút kiêng kị.
Trong mắt của anh, là cảm giác chiến thắng phải có.
"Tốt nhất anh nên giết tôi! Nếu không tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh!" Giang Ninh Phiến gần như tuyệt vọng nói.
"Làm người phụ nữ của tôi, phải học cách phục tùng thuận theo! Xem ra cô học không được, để tôi dạy cô!"
Hạng Chí Viễn luôn cực kỳ phản cảm đối với loại phụ nữ không thức thời, khuôn mặt lập tức lạnh xuống, trong cặp mắt lẳng lơ nhuộm đầy tức giận.
Anh cầm lấy dây áo choàng tắm trói hai tay cô lại để trên đầu, sau đó đoạt lấy cô...
"Á..."
Giang Ninh Phiến bị đau đến hét ầm lên, tan nát cõi lòng.
Cơ thể giống như vô tình bị xé rách, cô cảm nhận được sự đau đớn trước nay chưa từng có.
Nhưng rất nhanh, Giang Ninh Phiến chăm chú cắn môi, cô cắn nát môi