"Giang Ninh Phiến, cô còn không nhận định rõ thân phận của mình à!" Thấy cô đau đớn, Hạng Chí Viễn không có chút thương tiếc nào, lạnh như băng nói: "Cô chỉ có chút xíu tác dụng ở trên giường mà thôi! Đụng dơ đồ của tôi, cũng chỉ có một kết quả."
Đụng phải đồ anh quý trọng nhất, chỉ có thể chết.
Mạng của cô so ra thua một tấm kẹp sách gỗ đào ư?
Hô hấp của Giang Ninh Phiên dần dần yếu đi, nhìn người đàn ông ở trước mặt, trong mắt bắn ra ý hận, hai bàn tay xuôi hai bên năm thành đấm thật chặt, chuẩn bị dùng hết sức đập một phát...!
Vào lúc này, cô còn nhẫn nhịn thì chỉ có một con đường chết, thân phận nằm vùng bị vạch trần cũng không có cách nào.
Sống được một lúc thì một lúc.
Bỗng nhiên, một cơn gió thổi tới từ ngoài cửa sổ, có chút mạnh mẽ.
Trang sách trên bàn sách bị gió thổi bay.
Một xấp giấy vẽ kẹp bên trong cuốn sách nào đó bay ra, giống lông vũ trắng noãn, nhẹ nhàng rơi xuống bên chân hai người.
Giang Ninh Phiến nhìn thấy ánh mắt