Chỉ một lát, Hạng Chí Viễn trào phúng cong môi, cười vô cùng yêu nghiệt: "Tôi cũng có hứng thú biết đáp án, vì sao không chịu đi? Thích tiền, hay là người tôi?"
Anh hỏi vô cùng châm chọc.
Giang Ninh Phiến cụp mắt, nghĩ không ra lý do tốt hơn, thản nhiên nói: "Cứ xem như thể đi."
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng...!
Lồng ngực Hạng Chí Viễn hung hăng rung động, dừng mấy giây mới cười lạnh một tiếng: "Ngược lại là có thành thật."
Cứ xem như thế đi.
Không chỉ tiền, cũng thật sự yêu anh?
Phụ nữ yêu anh không hề ít, tìm chết cũng là bình thường.
Nhưng anh chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào nói ra lời này lại không có chút ngượng ngùng, không có chút tình cảm như vậy.
Nhưng dù chỉ như thế, tim của anh vẫn rung động.
"Thành thật có thể để tôi ở lại không?" Giang Ninh Phiên chỉ chấp nhất kết quả.
Cô không thể bị đuổi, chỉ cần có thể để cô ở lại, bảo cô nói cô yêu anh ba đời ba kiếp cũng được.
"Đương nhiên có thể."
Hạng Chí Viễn cất giọng, đôi mắt che kín ý không đứng đắn, trên khuôn mặt lạnh lùng