Bình tĩnh như cô, cũng không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Cô không hiểu, cô nói ra những lời này là phúc hay là họa...!
Một giây sau, ly cà phê rơi xuống từ trên ban công, phá vỡ không khí im lặng, nặng nề rơi trên mặt đất, vỡ vụn đầy đất, cà phê văng khắp nơi.
"Choáng"
Âm thanh thanh thúy vang dội...!
Ách, đầy tính là phản ứng gì?
Ngay sau đó, một giọng nói âm trầm như ma truyền đến từ ban công: "Giang Ninh Phiến, đây là cô tự mình đưa tới cửa muốn chết!"
Giang Ninh Phiến nhíu mày, tại sao đáp án hoàn toàn khác biệt với trong tưởng tượng của cô.
Không phải anh rất quý trọng tấm kẹp sách gỗ đào kia sao? Rất xem trọng bức tranh kia à?
Cô nhìn Cô Minh Thành, Cô Minh Thành ngạc nhiên đến ngây người nhìn cô, há miệng thật to: "Chị Phiến, chị điên thật rồi, chị vì ở lại mà dám nói dối..."
Nói dối?
Nghiêm chỉnh mà nói, đây cũng không phải là cô nói dối, quả thật chiếc chuông kia cô vẫn luôn đeo bên người.
Giang Ninh Phiến không hiểu tại sao Cô Minh Thành chắc chắn cô đang nói dối như thế.
"Nhốt cô