Một chút đổi mới cũng không có.
"Không phải, là tôi không nhớ rõ, không phải mất trí nhớ." Giang Ninh Phiến nói: "Tôi không nhớ nổi tôi từng biết anh, nhưng chiếc chuông kia là chị tôi làm, đốt thành tro tôi cũng nhận ra."
Lần đầu tiên cô nghiêm túc, thành thật như thế đối với Hạng Chí Viễn.
Cô thật không nhớ nổi.
"Cô nói lại lần nữa xem!" Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn đứng lên từ trên ghế, lạnh lùng nhìn cô.
"Chiếc chuông kia..."
"Cầu trước."
A
-
"Tôi không nhớ nổi tôi từng biết anh, tôi nghĩ, coi như khi còn bé chúng ta thực sự quen biết, hẳn là giao tiếp ít, nếu không tôi không thể không nhớ rõ."
Trí nhớ của cô luôn rất tốt.
Trừ phi đó là người và sự việc không có ý nghĩa, nếu không cô sẽ không quên.
Mỗi chữ mỗi câu cô nói đều nghiêm túc, phân tích làm rõ, nhưng người nghe lại hoàn toàn bị chọc giận.
"Ầm."
Hạng Chí Viễn vung cái ghế đập vào vách tường bên cạnh cô, giống một con thú bị chọc giận, đột nhiên nổi cơn điên.
Giang Ninh Phiến đi đứng không tiện, cộng thêm ba gấp làm hành động