Giang Ninh Phiến được hít thở lần nữa, cô mở mắt ra căm hận nhìn về phía Hạng Chí Viễn, ngay cả chết mà anh cũng không thành toàn cho cô.
Hạng Chí Viễn gấp gáp nhìn chằm chằm vào cô, mạnh mẽ đè cô lên tường, cúi đầu xuống khóa môi cô.
Ngang ngược bá đạo, không có chút kỹ xảo tán tỉnh nào, răng liều mạng cắn môi cô.
"Um."
Giang Ninh Phiến bị cắn đau, đau đến hé miệng, máu tươi ở miệng không ngừng chảy xuống.
Lửa nóng của Hạng Chí Viễn lập tức chui vào trong miệng cô, đảo qua mùi máu tươi trong miệng, xâm nhập đảo qua từng chỗ.
Nói là hôn, không bằng nói là đang tra tấn cô.
Giang Ninh Phiến ra sức muốn đẩy anh ra, bàn tay Hạng Chí Viễn trực tiếp đặt trên trán cô, mạnh mẽ buộc cô dán vào tường, một tay khác đè chặt vai cô, không cho cô nhúc nhích.
Đầu bị ghế đập vào lại đau đến điên cuồng lần nữa.
Thằng điên.
Anh là thằng điên.
Đầu Giang Ninh Phiến đau muốn ngất đi, muốn dùng lực nhưng không sử dụng được.
An Vũ Dương còn khen cô học bản lĩnh khá tốt, nhưng bây giờ, ngay cả năng lực