Bọn người Trần Phỉ Phỉ phản ứng lại, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, lập tức thay phiên chỉ trích Thịnh Hoàn Hoàn
“Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô lại đánh người?”
“Cho dù cô là thiếu phu nhân của Lăng gia cũng không thể không coi ai ra gì như vậy.
”
“Đúng vậy, rõ ràng là cô sai trước, còn ra tay đánh người, thật là khinh người quá đáng.
”
“Xin lỗi đi, mau xin lỗi Trần Do Mỹ.
”
Động tĩnh bên này quá lớn, hấp dẫn ánh mắt không ít người.
Lam Nhan nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn không nhìn cô bên cạnh: “Hình như Thịnh tiểu thư đã xảy ra chuyện.
”
Lăng Tiêu vô tình cong cong khóe miệng: “Cô ta thiếu ăn đòn, để chịu thêm chút đau khổ cũng không phải chuyện xấu.
”
Ngay lúc Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta chặn lại, hắn đã chú ý tới, chỉ là hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bởi vì cô thành công chọc giận hắn.
Chăm sóc cô hai đêm, hiện tại sự vất vả của hắn đã như cho chó ăn.
Phụ nữ đều không biết tốt xấu như nhau!
Lăng Tiêu dời mắt khỏi Thịnh Hoàn Hoàn, liếc về phía Đường Nguyên Minh đang nhìn hắn.
Chỉ thấy Đường Nguyên Minh cong môi giơ ly rượu trong tay lên, sau đó uống cạn rồi buông ly đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn theo bóng dáng Đường Nguyên Minh, ánh mắt trở nên sắc bén.
Lam Nhan nhìn Đường Nguyên Minh đi qua bên kia thì biểu hiện như nhẹ nhàng thở ra thay cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Đường thiếu đi qua, chắc Thịnh tiểu thư! ”
Cô ta còn chưa nói xong thì Lăng Tiêu đã rời đi.
Lam Nhan ngẩn người, vội vàng xách váy theo sau: “Lăng Tiêu, chờ em.
”
Trần Phỉ Phỉ và đám phụ nữ Lam Tiếu tức giận bất bình với Thịnh Hoàn Hoàn, làm Cố Nam Thành càng thêm tin tưởng Trần Do Mỹ và Hứa Oánh Oánh, gã nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đánh người mà cả giận nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô mau xin lỗi Tiểu Mỹ.
”
Tiểu Mỹ?
Thật ghê tởm!
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn nhếch lên nụ cười châm chọc: “Cố Nam Thành, tôi đánh đoá hoa sen trắng Trần Do Mỹ này liên quan gì đến anh? Bảo tôi xin lỗi, con mắt nào của anh thấy tôi đụng phải Hứa Oánh Oánh?”
Sắc mặt Cố Nam Thành âm trầm, giọng đanh lại: “Tôi bảo cô xin lỗi, ngay lập tức.
”
Nơi này có nhiều người làm chứng như thế, trong mắt Cố Nam Thành, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là thứ điêu ngoa tùy hứng, chết cũng không hối cải thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi hất cằm lên, lạnh lùng lại bướng bỉnh: “Anh nằm mơ.
”
Mặt Cố Nam Thành xanh mét, như một con sư tử bị kích thích.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Thế nào, Cố tổng muốn đánh tôi?”
Nhìn thấy hiện trường liên tục giằng co, lúc này Trần Do Mỹ đang dựa vào người Cố Nam Thành kéo kéo áo gã, mắt đỏ bừng mà nói: “Bỏ đi anh Nam Thành, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
”
Nói xong, cô ta lưu luyến không rời mà rời khỏi vòng tay của Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành nhìn nửa bên mặt sưng lên của Trần Do Mỹ, trong mắt lập loè lửa giận không thể ngăn chặn: “Tôi lặp lại lần cuối cùng, nói xin lỗi.
”
Cố Nam Thành tức sùi bọt mép, mấy người phụ nữ bên cạnh bị dọa không dám nói lời nào, trong lòng âm thầm lau mồ hôi cho Thịnh Hoàn Hoàn, may mắn người đối mặt với lửa giận của Cố Nam Thành không phải các cô, nếu không đã bị hù chết.
Các cô không khỏi bội phục dũng khí của Thịnh Hoàn Hoàn, lúc này còn dám khiêu khích Cố Nam Thành, cô cho rằng mình còn là Thịnh Hoàn Hoàn của trước kia sao?
Nhưng, cho dù cô cao ngạo đến mấy thì có thể có kết cục tốt được sao?
Thịnh Hoàn Hoàn ơi Thịnh Hoàn Hoàn, lần này cô nhất định sẽ vấp ngã trước Trần Do Mỹ!
Đối mặt với Cố Nam Thành như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật xa lạ, gã là chồng của Nam Tầm, đã quen biết cô nhiều năm, tuy rằng không đến mức thân thiết, nhưng ít nhất vẫn hoà thuận qua lại.
Hiện tại thấy gã không tiếc trở mặt với cô vì Trần Do Mỹ, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Có phải gã đã quên mình đã có vợ con không?
Thật là cặn bã khắp phố, tiểu tam hoành hành!
Nhưng còn không chờ Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện, một bóng dáng nho nhỏ đã chắn trước mặt để bảo vệ cô.
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ nắm chặt tay nhỏ, thân thể run lên nhè nhẹ, cậu như một con thú non tức giận trừng Cố Nam Thành.
Cậu bị chọc tức đến mặt đỏ bừng, nhưng cậu không quên lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn, vẫn luôn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cậu phải bảo vệ Hoàn Hoàn, không thể để cô bị thương.
Hứa Oánh Oánh thấy vậy