Lúc Thịnh Hoàn Hoàn trở lại Lăng gia đã qua giờ cơm trưa.
Bạch quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị cho cô chút đồ ăn thanh đạm, có lẽ do vừa khỏi bệnh nên sức ăn của cô còn tốt hơn bình thường.
“Thiên Vũ đâu?” Sau khi ăn xong, Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Bạch quản gia cung kính nói: “Bẩm thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia đang ngủ trưa, hôm nay cô không ở nhà, tôi thấy cảm xúc của tiểu thiếu gia không tốt lắm, có thể là không gặp được cô nên không vui.
”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng dậy: “Đã biết, tôi đi xem nó.
”
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liền thấy thân thể nho nhỏ của Lăng Thiên Vũ nằm trên giường, nhìn cậu, trái tim cô bất giác trở nên thực mềm mại.
Cậu nhóc ngủ không được yên, đôi tay cậu nắm chặt tấm ga giường, thân thể cũng co rút, Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm đi đến mép giường.
Chỉ thấy cậu nhóc đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, toàn thân căng cứng, hô hấp cũng trở nên thô nặng, cái miệng nhỏ há ra, muốn kêu lại kêu không ra.
Cậu lại gặp ác mộng!
Thịnh Hoàn Hoàn vội nằm xuống bên cạnh cậu, dịu dàng trấn an: “Thiên Vũ đừng sợ, dì ở đây với con, dì ở chỗ này! ”
Thịnh Hoàn Hoàn trấn an có hiệu quả, một lát sau thân thể căng cứng của Lăng Thiên Vũ dần dần thả lỏng lại, đôi mày nhíu chặt cũng bị cô vuốt phẳng.
Nghe tiếng hít thở đều đều của cậu nhóc, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Thiên Vũ từng bị ngược đãi, tâm lý phải gánh chịu nhiều hơn người thường, cậu không thể kể ra, cái gì cũng nghẹn trong lòng nên rất khó đi ra khỏi ám ảnh, cho nên luôn làm bạn với ác mộng.
Thịnh Hoàn Hoàn thực đau lòng, nhưng cô cũng không thể làm gì nhiều.
Cái cô làm được chính là bầu bạn với cậu.
Chuyện hồi sáng càng ngày càng ác liệt, Cố Nam Thành và Lăng Tiêu cũng bị lôi vào, Lăng Tiêu vốn đã mang “Ác danh”, bọn họ nói vì có ác ma Lăng Tiêu này chống lưng nên cô mới dám không kiêng nể gì như thế.
Thậm chí còn có người cười nhạo, ác ma và ác nữ thật là xứng đôi.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đầu, người trên mạng mắng thật khó nghe, nếu Lăng Tiêu nhìn thấy thì nhất định hận không thể bóp ch3t cô.
Thanh danh của Lăng Tiêu vốn không tốt, hiện tại càng kém.
Vừa buông di động thì Bạch quản gia đã gõ cửa: “Thiếu phu nhân.
”
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa trán: “Chuyện gì?”
“Thiếu gia đã trở lại, mời cô xuống lầu.
”
Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ: “Sao hôm nay anh ta lại về sớm như vậy?”
Lúc này còn chưa tới thời gian tan tầm!
Xong rồi, nhất định hắn nhìn thấy những câu nói đó nên về tính sổ với cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn nhó mặt mày xuống giường, chấp nhận số phận mà bước xuống lầu.
Đi từ xa đã thấy Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, thân hình thon dài tùy ý dựa vào đó, bộ đồ trang trọng màu đen trang nghiêm lạnh lẽo y như chủ nhân của nó.
Nhìn Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ đến cảnh tối hôm qua hắn che chở cô trước mặt nhiều người, thật sự khí phách oai phong làm người ta mê muội.
Đáng tiếc người đàn ông này không có tâm, nghiêm túc là cô thua!
“Anh tìm tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu mở bừng mắt, con ngươi đen nhánh sắc bén nhìn về phía cô: “Hết bệnh rồi?”
Giọng nói lạnh lẽo của hắn không giống quan tâm, ngược lại như đang chất vấn.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến tối qua bị hắn ném ở bệnh viện, chỉ hơi lạnh nhạt gật đầu: “Chắc là vậy! Chảy mồ hôi xong chắc không có việc gì.
”
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Tôi đưa cô đến bệnh viện dưỡng bệnh, cô lại gây chuyện để tôi giải quyết.
”
Xem đi, rốt cuộc cũng tới!
Quả nhiên hắn trở về để hỏi tội.
Nhưng trong việc này, Thịnh Hoàn Hoàn có cách bình ổn lửa giận của hắn.
Chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tủi thân mím đôi môi mọng lại: “Không phải do tôi sai, tôi đang nằm viện một mình yên ổn, là bác sĩ kia thấy sắc nảy lòng tham, muốn bao nuôi tôi.
”
Ngụ ý là nếu không phải tối hôm qua anh để tôi lại một mình ở bệnh viện, người khác dám làm thế với tôi sao?
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cho nên là do tôi sai à?”
Ném người vợ xinh đẹp như thế ở bệnh viện, để người khác mơ ước, không phải anh sai thì ai sai?
Nhưng có vết xe đổ suýt bị đuổi đi lần trước, Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối không dám nói ra lời này.
Cô cắn cắn môi, phẫn nộ lại oan tức: “Hắn sờ tay tôi, còn sờ lưng tôi, anh có biết tôi sợ đến mức nào không, nếu