Đôi mắt hạnh của Thịnh Hoàn Hoàn đối diện với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, cô lạnh nhạt nói: “Đường Nguyên Minh không cần làm như vậy, cho dù thật sự là anh ấy, cũng là chuyện làm ăn của mấy người đàn ông các anh, không liên quan gì tới tôi.
”
“Giỏi cho câu không liên quan tới cô.
”
Sức nắm của Lăng Tiêu càng lúc càng lớn, đáy mắt càng ngày càng lạnh lẽo, áp lực chung quanh làm người ta thở không nổi: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô thật giỏi giả ngu.
”
Sức lực của Lăng Tiêu rất lớn, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cằm mình sắp vỡ vụn, cũng may rất nhanh Lăng Tiêu đã hất cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn vốn đang khom người, bị hắn hất ra thì ngã xuống đất.
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, đáy mắt toàn bi thương: “Xem ra anh nghe không lọt chữ nào những lời tôi nói ngày đó.
”
Ngày đó cô nói nhiều như vậy, hiện tại xem ra đều vô ích.
Nhưng kết quả này vẫn nằm trong dự đoán của cô, hắn là ai, Lăng Tiêu - nhà giàu số một Hải Thành, người đàn ông mà ai ai cũng khiếp sợ, hắn cần gì phải xem lại bản thân?
Nếu cô chỉ nói vài câu đơn giản là có thể làm hắn buông đề phòng, tự xem xét lại sai lầm thì mới là lạ.
Thịnh Hoàn Hoàn chống người đứng lên, ánh mắt đặc biệt lạnh nhạt, giọng nói cũng đặc biệt bình tĩnh: “Còn muốn băng bó không?”
Lăng Tiêu âm u nhìn cô, cô càng bình tĩnh lạnh nhạt, hắn càng giận không thể át.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy hắn trầm mặc không nói thì lại tiến lên cởi lớp áo sơ mi trên người hắn ra, thẳng đến thân thể Lăng Tiêu run lên, cô nghe thấy hắn hít hà một hơi.
Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn mới thấy trên cánh tay hắn bị một mảnh kính đâm vào, ống tay áo đã ướt đẫm máu, có vẻ đâm rất sâu.
Vừa rồi khi cô cởi áo sơmi đã đụng vào mảnh kính trên miệng vết thương kia.
Tuy rằng lòng Thịnh Hoàn Hoàn đã nguội lạnh, nhưng thấy nhiều máu như vậy vẫn không khỏi hơi lo lắng: “Đâm rất sâu, tôi không xử lý được, anh nên đi bệnh viện đi!”
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, nói như ra lệnh: “Nhổ nó ra.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Bên trong có thể còn mảnh vụn, cần nhân viên y tế chuyên nghiệp giúp anh rửa sạch.
”
Lăng Tiêu mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như đao: “Cả vết đạn bắn của Mộ Tư mà cô cũng xử lý được, có chút kính vỡ mà cô bảo không được sao?”
Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, kinh ngạc nhìn hắn: “Sao anh biết?”
Năm đó lúc Mộ Tư tranh đấu với Mộ Thành Chu, Mộ Thành Chu từng dùng giá cao mời sát thủ đến ám sát Mộ Tư, lúc ấy bả vai Mộ Tư trúng đạn, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, không thể để người ta biết anh ta bị thương, cho nên không dám đi bệnh viện.
Tối hôm đó cô khóc lóc lấy đạn ra cho anh, máu tươi làm ướt đẫm cả đôi tay cô, vô số nước mắt làm nhoè cả hai mắt, mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp quần áo cô, Mộ Tư còn giễu cợt cô, nói người trúng đạn giống cô hơn.
Cả đời cô cũng không quên được chuyện đêm đó.
Nhưng tại sao Lăng Tiêu lại biết?
Lăng Tiêu nói: “Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Nhưng khi đó anh còn chưa về nước, Mộ Tư chỉ là nhân vật nhỏ hai bàn tay trắng, đâu đáng để anh hao tâm tốn sức.
”
Lăng Tiêu nghe xong thì cười lạnh: “Nhân vật nhỏ? Cô xác định mình thật sự hiểu người đàn ông kia sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu hỏi á khẩu không trả lời được, trước kia cô luôn cho rằng mình là người hiểu Mộ Tư nhất trên thế giới này, nhưng sau đó mới phát hiện mình ngây thơ đến mức nào.
Mộ Tư chưa bao giờ để cô thật sự hiểu anh ta, chuyện mà cô không biết nhiều đếm không xuể!
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không còn muốn biết rốt cuộc Mộ Tư đã làm gì, cô nhìn người đàn ông trước mắt mà lạnh nhạt mở miệng: “Nơi này không có thuốc gây tê.
”
Lăng Tiêu dời tầm mắt khỏi gương mặt cô, lại khép mí mắt lại, có lẽ do mất máu quá nhiều nên sắc mặt đã hơi tái nhợt: “Không cần.
”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì nữa, cô đeo bao tay lên, cầm lấy kẹp thấm sát trùng rồi chạm vào miệng vết thương.
Đã không có quần áo ngăn cản, cô có thể thấy rõ miệng vết thương và mảnh kính kia, nhìn thì mảnh kính này còn hoàn chỉnh, nhưng vẫn không thể xác định.
Cô không nhắc nhở Lăng Tiêu mà kẹp lấy mảnh kính kia, nhanh chóng rút nó ra, vết thương lập tức chảy máu ào ào.
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, chỉ thấy hắn chỉ