Ông bà Thịnh Tư Nguyên nghe Thịnh Hoàn Hoàn trả lời xong thì nhìn nhau cười, xem ra tình cảm của đôi vợ chồng son này tốt hơn dự đoán của họ rất nhiều.
Trước đó họ còn lo lắng cô gả vào Lăng gia bị khi dễ, xem ra họ đã lo nhiều quá.
Thịnh Hoàn Hoàn nói với hai cụ: “Ông bà ngoại, con sẽ suy xét chuyện ông bà nói, con lên lầu thăm Sam Sam đây.”
“Đi đi con!” Hai cụ cười hiền từ và nói.
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn lên lầu thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Tiêu, cô luôn nhịn từ tối hôm qua đến bây giờ.
Điện thoại vang lên vài tiếng, rốt cuộc cũng có người nghe máy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ đầu kia, mang theo chút mệt mỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Tôi về nhà, ông ngoại nói tối hôm qua gặp được anh và Đường Dật.”
“Ừ, có một số việc tìm bọn họ.”
Tay Thịnh Hoàn Hoàn bấm vào mảnh lá trên bồn cảnh, đâm ra từng dấu móng tay: “Tối hôm qua anh...!Không phải đi Long Đồ sao?”
Một lát sau giọng của Lăng Tiêu mới vang lên: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Muốn hỏi cái gì?
Tối hôm qua hắn không về nhà cả đêm, làm vợ hắn, cô có quyền hỏi đến!
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu: “Sáng hôm nay Lăng Kha thấy anh và Lam Nhan cùng đi ra từ khách sạn Thịnh Thế.”
“Ừm.”
“Ừm?”
Chỉ như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn đoán trước được có khả năng Lăng Tiêu sẽ lười giải thích với cô, nhưng như vậy không khỏi quá có lệ!
“Tối hôm qua Lam Nhan bị người ta bỏ thuốc ở Long Đồ, tôi đưa cô ta đến Thịnh Thế, Đường Dật giải thuốc cho cô ta, sau đó cùng tôi đến thành Tây gặp ông ngoại cô, giải thích như vậy cô vừa lòng chưa?”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...!Vừa lòng.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Lăng Tiêu, nhưng hắn đột nhiên nói nhiều như vậy làm cô rất bất ngờ: “Vậy buổi sáng hôm nay sao anh lại cùng Lam Nhan đi ra từ khách sạn.”
“Cô cũng thắc mắc nhiều thật.” Hình như tâm tình Lăng Tiêu không tồi nên cũng nói nhiều: “Tối hôm qua tôi và Đường Dật ở phòng kế bên Lam Nhan, còn có gì muốn hỏi không?”
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn bất giác hơi nhếch lên: “Không có, tôi chỉ không ngờ ông ngoại lại lợi hại như thế.”
Cho nên cô hỏi nhiều như vậy là vì biểu đạt ý này?
Lăng Tiêu lạnh nhạt “Ừm” một tiếng: “Tối hôm qua Đường Dật có nhắc đến với tôi, thật sự hơi bất ngờ.”
“Là dạng lợi hại như thế nào?”
Lăng Tiêu nhướng mày: “Cô trực tiếp hỏi họ không phải càng nhanh à?”
“Không nói thì thôi, vừa rồi ông ngoại còn hỏi tôi có muốn học y không, học y có tính là không làm việc đàng hoàng không?”
Lăng Tiêu cười nhẹ: “Cô nói đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn ảo não: “Nhưng ba muốn tôi đi theo con đường làm ăn.”
“Cô không có năng khiếu làm ăn.” Lăng Tiêu trả lời vừa nhanh lại chắc chắn.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút bực bội: “Anh đừng có khinh người, chỉ cần tôi muốn học thì không có gì là không được.”
Trong khoảng thời gian gần đây, cô vẫn luôn học tập, có không ít tâm đắc, kỳ thật cũng không khó như tưởng tượng.
Lăng Tiêu hỏi lại một câu: “Vậy cô thích không?”
Vậy cô thích không?
Thịnh Hoàn Hoàn như nghẹn ở cổ họng.
Không thích, không thích chút nào cả.
“Đời người có quá nhiều biến cố, mọi chuyện đâu thể đều được như mong muốn.”
Nếu thích thì những năm trước cô đã đi học rồi, hiện tại chăm chỉ là vì có quá nhiều trách nhiệm trên vai, cô không thể không gánh vác.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn muốn nghe một lời hứa hẹn biết chừng nào.
Nhưng Lăng Tiêu không nói cái gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình nhất định là điên rồi, sao lại ôm chờ mong với Lăng Tiêu, cuộc hôn nhân của họ tồn tại quá nhiều nhân tố không xác định, có thể sẽ sụp đổ vào mọi lúc.
Một người không yêu cô, không muốn để cô mang thai con của hắn thì cớ sao cô lại ôm hy vọng này?
Tâm tình đột nhiên trở nên đặc biệt nặng nề, Thịnh Hoàn Hoàn muốn kết thúc trò chuyện, lúc này giọng nói của Lăng Tiêu lại vang lên: “Trưa cô nấu cơm đi, đưa một chút lại đây cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp từ chối thì điện thoại đã tắt máy.
Khi nấu cơm, Thịnh lão thái thái đứng bên cạnh hỗ trợ cô, còn kể về những chuyện thú vị xảy ra khi trị bệnh ở nước ngoài, dùng một loạt chuyện xưa nói cho cô biết sự bác đại tinh thâm của trung y.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy thú vị, còn rất ghê gớm.
Đúng vậy, có thể cướp người từ tay Tử Thần thật là một điều