Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, chắc do cô quá nhạy cảm thật.
Nhìn Lăng Tiêu thong dong quý khí ngồi bên cạnh Lăng Hoa Thanh, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi vảnh tai lên, nghe thấy đều là những người đó khen ngợi Lăng Tiêu và Lăng Hoa Thanh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhàm chán mà thu tâm tư lại, liền thấy Lăng lão thái thái cười tủm tỉm nhìn mình, trong mắt mang theo một tia trêu chọc.
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên đỏ mặt!
Sau khi ăn cơm trưa rồi tiễn khách đi, phía bệnh viện cũng truyền tin đến, đứa nhỏ trong bụng Lam Tiếu không giữ được!!!
Lăng lão thái thái thở dài: “Làm bậy.
”
Thịnh Hoàn Hoàn nắm lấy tay lão thái thái: “Bà nội! ”
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn an ủi Lăng lão thái thái, cha con Lăng Tiêu vào phòng sách.
Nhìn giấy khen và cúp chất đầy quầy, Lăng Hoa Thanh đặc biệt vui mừng vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu: “Thật ghê gớm, con thật làm ba nở mặt nở mày.
”
Không ai biết Lăng Tiêu đã đợi những lời này của Lăng Hoa Thanh bao lâu!
Giờ khắc này, trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện ý cười của một cậu bé!
Hai cha con tâm sự một lát, rốt cuộc Lăng Hoa Thanh cũng hỏi đến An Lan: “Sao không thấy mẹ con đâu?”
Vẻ êm dịu trên mặt Lăng Tiêu lập tức kết thành băng sương: “Bà ta không muốn trở về.
”
Lăng Hoa Thanh nghe xong thì nhướng mày: “Vậy cho người mang bà ấy về, nhiều năm như thế rồi, chuyện giữa ba và bà ấy cũng nên chấm dứt.
”
Lăng Tiêu không hỏi nhiều, lập tức gọi điện thoại bảo người hành động.
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu hỏi Lăng Hoa Thanh một vấn đề mà thật lâu trước kia vẫn muốn hỏi ra: “Ba, lúc trước vì sao không ly hôn với bà ta?”
Hắn biết rõ mẹ mình tệ hại đến mức nào.
Sắc mặt Lăng Hoa Thanh hơi trầm xuống: “Ba cũng không biết, đôi khi ba cũng nghĩ có phải mình điên rồi không!”
Nhìn đứa con trai trước mặt, Lăng Hoa Thanh lại cười nói: “Yên tâm, ba con sẽ không làm việc ngốc nữa.
”
…
Thịnh Hoàn Hoàn lại gặp dì Hà, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái.
Dù sao bà cũng là vú em của Lăng Tiêu, có thể ở lại Lăng gia nhiều năm như thế nhất định là có tình cảm với người của Lăng gia.
Dì Hà bưng điểm tâm tới cho lão thái thái, lão thái thái thật vui mừng, kéo bà nói một hồi lâu, giống như một đôi chị em lớn tuổi.
Hàn huyên trong chốc lát, dì Hà cung kính nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô phải thường trú ở chỗ này, lão thái thái bảo tôi mang chút quần áo lại đây cho cô.
”
Phải thường trú ở chỗ này?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng lão thái thái, lão thái thái đáng thương nói: “Gần đây bà cứ cảm thấy không thoải mái, con ở lại với bà nội thêm được không?”
Dưới tình huống này, sao Thịnh Hoàn Hoàn có thể từ chối?
Cô nói với lão thái thái: “Vậy con và dì Hà đi sửa sang lại một chút đồ đạc.
”
Lăng lão thái thái rất vui: “Đi đi, đi đi!”
Tốt nhất là ở một hai năm, sang năm bà nhất định có thể bế cháu cố.
Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn đi theo dì Hà đến phòng của bà trong nhà cũ, bà ở lầu chính, không giống người hầu khác ở trong phòng người hầu bên cạnh, có thể thấy được thân phận của bà ở Lăng gia rất cao.
“Dì Hà, có phải dì có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Sau khi đi theo dì Hà vào phòng, Thịnh Hoàn Hoàn trở tay đóng cửa lại.
Dì Hà xoay người, ánh mắt tràn ngập kiên nghị: “Tôi phải xét nghiệm ADN cho Tích Nhi và Nhị lão gia.
”
Nói xong, bà bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn
Thịnh Hoàn Hoàn kinh hãi, lập tức tiến lên đỡ bà: “Dì Hà, dì làm gì vậy, mau đứng lên.
”
Dì Hà đè lại tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô nghe tôi nói xong, tôi đã lén mang Tích Nhi ra ngoài, nếu mọi chuyện bại lộ, tôi hy vọng cô có thể thay tôi chăm sóc cho Tích Nhi.
”
“Không đến mức nghiêm trọng như vậy, dì Hà, dì đứng lên trước rồi nói.
”
“Không, cô hứa với tôi trước, tôi biết yêu cầu này thực ích kỷ, nhưng người mà tôi tin được chỉ có cô.
”
Dì Hà lấy ra một quyển sổ tiết kiệm từ dưới gối rồi đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là tiền tiết kiệm mấy năm nay của tôi, nếu thất bại, cô cứ cầm số tiền này tìm bệnh viện chỉnh hình tốt nhất để xoá cái bớt trên mặt Tích Nhi, cho nó đọc sách nhiều hơn, thật ra nó không ngốc, rất thông minh, rất nhiều thứ dạy một lần là biết.
”
Nói xong, dì Hà không khống chế được mà c hảy nước mắt: “Nếu tôi có thể sớm nghĩ thông suốt dẫn nó đi ra ngoài, có lẽ nó