Trở lại Lăng gia, chiến hỏa đã yên tĩnh.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã cảm thấy không thích hợp, ai cũng có vẻ run sợ, cô không khỏi bị bầu không khí nghiêm túc khẩn trương này làm ảnh hưởng.
Tiến vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi trên ghế sa lon đưa lưng về phía mình.
Bên chân Lăng Tiêu đầy những mảnh vụn, nhưng không ai dám đi lên dọn dẹp.
"Lăng Tiêu, Thiên Vũ đâu?"
Thịnh Hoàn Hoàn không trông thấy Lăng Thiên Vũ, lập tức nơm nớp lo sợ đi lên hỏi, tình hình tối hôm qua làm cô sinh ra sợ hãi mãnh liệt với hắn.
Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh nhạt, nhìn không ra dị thường, lại làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô rồi trả lời một câu: “Quá ồn, bị tôi làm hôn mê rồi.
"
Bị hắn làm hôn mê?
Không biết có phải là ảo giác của Thịnh Hoàn Hoàn không mà trong giọng nói của Lăng Tiêu lại mang theo một tia tự trách.
Lăng Tiêu nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống những mảnh vụn trên mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lúc này Lăng Tiêu đang tức giận, nhưng không phải nhằm vào cô, cũng không phải người khác, mà là với chính hắn.
Sự tự trách vừa rồi không phải là ảo giác của cô.
Lăng Tiêu còn biết tự trách, rốt cuộc hắn đã làm gì Thiên Vũ?
Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng, bước nhanh đi đến phòng trẻ, Bạch quản gia mới đi ra từ bên trong: “Thiếu phu nhân.
"
Thịnh Hoàn Hoàn không phản ứng ông, chỉ đi vào phòng trẻ.
Cậu nhóc đang yên lặng nằm trên giường, sắc mặt ửng đỏ, trên người không có vết thương mới, nhìn như đang ngủ say.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Bạch quản gia: “Chuyện gì đã xảy ra?"
Bạch quản gia thở dài và nói: “Đêm nay dì Hà đụng vào tiểu thiếu gia một chút, tiểu thiếu gia mất khống chế, vừa gào vừa rú lên, còn cầm đồ ném vào người khác, Lăng thiếu bất đắc dĩ phải đánh cậu ngất xỉu.
"
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Có người bị thương không?"
Bạch quản gia nói chi tiết: “Dì Hà bị cái ly đập trúng, cũng may chỉ là vết thương nhỏ.
"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi biết rồi, chờ Thiên Vũ tỉnh lại, tôi sẽ bảo nó xin lỗi dì Hà.
"
"Thiếu phu nhân.
" Bạch quản gia hạ thấp người, lại không có ý rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn về phía ông: “Làm sao vậy?"
Bạch quản gia nói: “Thiếu gia còn chưa ăn cơm.
"
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn cái đồng hồ hình hoạt hình trên tường, đã hơn mười một giờ mà hắn còn chưa ăn cơm sao?
Vừa rồi lúc tranh tài với hắn là hơn chín giờ, hắn không ăn trước ở bên ngoài rồi trở lại à?
Dù tăng ca trong công ty cũng có thể ăn mà!
Luôn để đói như thế thì sao dạ dày không bị bệnh chứ?
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra thì Lăng Tiêu còn ngồi ở đó, bóng dáng có vẻ rất cô đơn.
Nhưng Lăng Tiêu đường đường là tổng giám đốc tỷ phú, bị người người ở Hải thành e ngại, thủ đoạn sắc bén, tâm tư âm trầm, luôn khinh thường người khác.
Trong từ điển của người đàn ông duy ngã độc tôn này làm sao lại có hai chữ cô đơn?
Điều Thịnh Hoàn Hoàn muốn biết nhất chính là rốt cuộc trước kia Lăng Thiên Vũ từng trải qua cái gì, mẹ ruột của cậu là ai, hiện tại đang ở nơi nào.
Nhưng cô biết Lăng Tiêu sẽ không nói những việc này cho mình.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn những mảnh vỡ bên chân hắn không ai xử lý, lập tức tự tìm máy hút bụi qua rồi cẩn thận dọn sạch.
Dọn xong mảnh vỡ, cô cũng dẹp luôn phần còn lại của cái ly, giội nước lên bàn rồi lau sạch.
Lăng Tiêu nhìn cô gái thành thạo trước mắt, nhớ tới nụ cười phấn chấn trên đường đua và tư thế hiên ngang cầm súng đêm đó, còn có dáng vẻ hiền lành điềm tĩnh đeo tạp dề của cô.
Rõ ràng là thiên kim đại tiểu thư, rõ ràng có thể mười ngón tay không dính nước mùa xuân, rõ ràng có thể áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng, nhưng cái gì cô cũng biết, hơn nữa còn làm giỏi đến ít ai sánh được.
Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô là dạng phụ nữ gì?
Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn dọn xong mới nhìn Lăng Tiêu và hỏi: “Bạch quản gia nói anh còn chưa ăn cơm, tôi nấu bát mì cho anh?"
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn nấu mì thì Lăng Tiêu đứng ở ngoài cửa nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ thầm, hắn nhất định đã đói lắm rồi, cho nên mới mặt lạnh đứng ở đó, im ắng thúc giục cô mau thỏa mãn dạ dày của hắn.
Hay là hắn sợ cô hạ độc vào bát mì?
Không biết có phải là khí thế của Lăng Tiêu quá mạnh hay cô quá nhát gan, cuối cùng cô suýt cắt trúng vào tay mình lúc cắt hành.
Thịnh Hoàn Hoàn ảo não nhìn hắn: “Anh có thể đi ra ngoài chờ chút không?"
Lăng Tiêu nhìn