Lý Hưng Hoài và Cao Dương nhìn bầu không khí này thì rất vui mừng, từ khi Lý Tinh Vũ ra đi, đoàn xe luôn rất trầm lặng, đã lâu bọn họ không hưng phấn như vậy.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn lại lo lắng nhìn những chiếc xe bị đập phá kia.
Xe đua trong nước đều nhập khẩu từ nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không biết Lăng Tiêu sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.
Nhưng đáng được ăn mừng chính là, phần lớn những chiếc xe bị đập phá chỉ tổn hao xác ngoài, thứ thật sự đáng giá cũng không hư.
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó tiến lên mở nắp trước ra, kiểm tra những linh kiện bên trong.
Mọi người không khỏi nhìn về phía cô, chẳng lẽ cô không lo Lăng Kha sẽ thua sao?
Cao Dương cũng hỏi ra vấn đề này, Lý Hưng Hoài cười nói: “Kết quả không phải đã sớm có rồi sao?”
Từ lúc bắt đầu Mao Tuấn đã thua trận thi đấu này!
Quả nhiên vào vòng thứ ba, Mao Tuấn đã bị Lăng Kha vượt qua.
Thịnh Hoàn Hoàn kiểm tra linh kiện của mấy chiếc xe đua, mãi đến vòng thứ sáu, Lăng Kha đã thắng được trận thi đấu này với kết quả nhanh hơn nửa vòng.
Mao Tuấn uể oải bước xuống xe đua.
Lữ Nguyên Lãng rất có lương tâm mà tiến lên an ủi: “Đừng nản chí, cũng kém không xa.
”
Lúc này Lăng Kha đi ngang qua bên cạnh họ, để lại một câu: “Tiền bối, vì chừa chút tôn nghiêm đàn ông cho các anh nên vừa rồi tôi đã nương tay đó.
”
Vừa dứt lời bước, cô ấy đã kiêu ngạo bước đi.
Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng suýt bị đả kích phát khóc, vì sao phụ nữ thời đại này đều hung hãn như vậy, vậy đám đàn ông bọn họ sống thế nào đây?
Trong một loạt tiếng hoan hô, Lăng Kha đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “Thế nào, không làm cậu mất mặt đúng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Sao cậu lại tới đây, không phải nói hôm nay không ra khỏi cửa sao?”
Lăng Kha nghĩ đến buổi sáng đã làm những chuyện không thể miêu tả với Lệ Hàn Tư trên sô pha phòng khách, lập tức xấu hổ ho nhẹ: “Thì tớ nhìn thấy chuyện của Vũ Yến trong group đua xe, làm chị em tốt, đương nhiên phải tới giữ thể diện cho cậu rồi.
”
“Ừ, là muốn cậu tới giữ thể diện cho tớ.
” Thịnh Hoàn Hoàn cười thật xinh đẹp, sau đó vỗ vỗ tay hô lớn với mọi người: “Buổi tối Lăng Kha mời chúng ta đến Thịnh Thế Danh Môn ca hát ăn tiệc.
”
Mọi người quá vui vẻ, cảm giác bi thương của Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng cũng lập tức được chữa khỏi.
Sắc mặt Lăng Kha lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, cậu lại hố tớ.
”
Ban đêm, Mộ Tư biến mất hai ngày hai đêm rốt cuộc cũng trở lại Mộ gia.
Anh ta vừa bước phòng khách đã thấy Bạch Băng ngồi trên sô pha nhìn mình, ánh mắt sắc bén, sắc mặt âm u.
Mộ Tư đi qua, ngồi xuống đối diện Bạch Băng: “Tuyết Nhi ngủ rồi sao?”
Bạch Băng nói: “Vừa ngủ.
”
Sau khi đối thoại vài câu, không khí bắt đầu đông cứng thành băng.
Mộ Tư nhìn Bạch Băng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã biết chuyện xảy ra hai ngày này rồi đúng không? Tôi sẽ hủy bỏ hôn lễ với Tuyết Nhi.
”
Sắc mặt Bạch Băng trở nên càng âm trầm: “Vì sao lại đổi ý?”
Mộ Tư nói: “Hai ngày này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng nhìn rõ được lòng mình, Bạch Băng, tôi không muốn lừa mình dối người nữa, người tôi yêu là Thịnh Hoàn Hoàn.
”
Bạch Băng tức sùi bọt mép, sắc mặt xanh mét: “Nếu không xác định tâm tư của mình, vì sao lại hứa hẹn với Tuyết Nhi là sẽ cưới nó? Vì sao phải cho nó hy vọng rồi tàn nhẫn huỷ diệt, đây là cách cậu yêu quý nó sao?”
Trên gương mặt ôn hoà như ngọc của Mộ Tư cũng nhiễm một chút lạnh lẽo: “Nếu cậu sớm nói cho tôi biết tình hình của Thịnh gia, nói cho tôi biết Thịnh Hoàn Hoàn đi tìm Lăng Tiêu, vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
”
Bọn họ đều biết cô đi tham gia tiệc xem mắt của Lăng gia, lại không ai nói cho anh ta, làm anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Bạch Băng cả giận nói: “Nói cho cậu thì thế nào, cậu đã quên Tuyết Nhi phải chịu nhiều đau khổ như vậy vì ai?”
Ánh mắt Mộ Tư trở nên càng lạnh lẽo: “Quả nhiên cậu đã sớm biết, Bạch Băng, cậu phải là người hiểu tôi nhất trên đời này, vì sao lại trơ mắt nhìn tôi rơi vào vực sâu mà không nhắc