Vì lạ chỗ nên cô vẫn chưa cảm thấy quen cho lắm.
Ngay cả món ăn cũng không hợp khẩu vị của mình.
Nhưng cơm tối cô vẫn cố nuốt cho hết.
- Thiếu phu nhân, cơm tối này không hợp khẩu vị của cô phải không? Tôi đã dặn dò họ lần sau làm theo khẩu vị của cô rồi.
Quản gia nhìn ra cô ăn tối không được ngon miệng vì không hợp khẩu vị.
- À! Không sao đâu, đồ ăn ở đây không phải đều làm theo khẩu vị của anh ta sao? Nếu phải làm theo khẩu vị của tôi thì phiền cho họ lắm.
Quản gia chợt mỉm cười.
- Không đâu, khẩu vị của thiếu gia người trong biệt thự này không hề nắm rõ, tại thiếu gia rất ít khi về biệt thự này.
Lúc nãy chỉ là bọn hầu làm đại vài món thôi, chẳng theo khẩu vị ai cả.
Yến Mịch tỏ ra ngạc nhiên, vẫn chưa hiểu cho lắm.
Rất ít khi về biệt thự này...!là sao? Không phải anh ta ở đây sao?
Yến Mịch chưa cất lời thì quản gia đã hiểu ý.
- Đây là biệt thự của Bắc gia nên thiếu hia không hay về đây, cũng không có ở đây.
Thiếu gia bình thường đều ở biệt thự riêng của cậu ấy.
Anh ta có nhiều nhà đến vậy sao? Đúng là nhà giàu thì có khác nhỉ?
- Vậy sao....!bây giờ anh ta lại dọn đến đây ở chứ?
- Vì thiếu phu nhân đó, mà...!cũng vì thiếu gia không muốn có người lạ đến nhà riêng của mình.
Trước giờ nơi đó chỉ có một mình thiếu gia lui chân tới chưa có người khác bước vào.
Vậy...!không phải cô cũng là người lạ à? Ha ha, đương nhiên rồi, một món đồ chơi thì có quyền gì mà bước vào nhà riêng của anh ta.
- Vậy.....!nơi này cũng là nơi mà...!cô gái tên Chu Thi Thi từng sống sao?
Yến Mịch tò mò nên hỏi thêm, chỉ là..
cô từng nghe đám người hầu nói cô gái đó từng sống ở chỗ này.
Quản gia nghiêm mặt trả lời Yến Mịch.
- Đúng vậy, chỉ là...!sau này tốt nhất em đừng nhắc đến cô gái này trước mặt thiếu gia, nếu không sẽ trước hoạ vào thân đấy.
Quản gia có lòng muốn nhắc nhở Yến Mịch.
Vì lúc trước đã từng có người hầu bàn tán về cô gái Chu Thi Thi này sau lưng anh mà bị đánh rồi đuổi đi, rất đáng sợ.
Đám bạn của anh cũng không ngoại lệ đâu, chỉ cần