Bắc Dật Quân định quay đầu bế Yến Mịch đi thì đột nhiên có một bàn tay thon dài kéo anh lại.
Đôi bàn tay này dịu dàng đến mức khiến người ta ghét bỏ.
- Bắc tổng à, em là Nhã Phương Trinh, là chị cùng cha khác mẹ của Yến Mịch.
Em thay mặt em ấy xin lỗi anh có được không? Em ấy...!chắc chắn là không cố ý đâu.
Chỉ là do...!em ấy nhớ nhà quá, nhớ ba mẹ quá thôi.
Dù sao em ấy cũng là tiểu thư, được ba mẹ nuông chiều từ nhỏ, khó trách bướng bỉnh, ngang ngược anh đừng trách em ấy.
Bắc tổng có thể nể mặt Phương Trinh mà đối xử tốt với cô tiểu thư này không?
Gương mặt này rất xinh đẹp, cũng rất quyến rũ nhưng...!không hiểu sao lại làm người ta chán ghét đến vậy.
Ẻo lả, kiêu kỳ, Bắc Dật Quân có cần cô ta tự giới thiệu bản thân mình không? Không thấy dư thừa quá à? Mà tại sao...! một tổng tài như anh phải nể mặt cô ta chứ? Cô ta là cái thá gì?
Bắc tổng nheo mắt lại, dùng ánh mắt lạnh giá mà nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tưởng anh không nhìn ra là cô nàng tên Nhã Phương Trinh đang muốn thu hút sự chú ý của anh à? Anh chơi phụ nữ bao năm nay là không nhìn ra thủ đoạn của cô ta? Là do cô Phương Trinh này quá xem thường anh hay là do cô ta quá ngu ngốc?
Lời nói vang dội như sấm bắt đầu vang lên.
- Bỏ tay ra!
Sát khí mang theo trong lời nói này quá đáng sợ khiến cho cô ta bất giác làm theo.
- Nhã Phương Trinh sao? Ha! Nhã tiểu thư, cô không cần phải ra mặt nói đỡ cho cô gái này đâu.
Cô...!cũng chẳng có tư cách đó.
Lời nói này quá thô lỗ rồi, dù sao người ta cũng là phụ nữ.
Anh như vậy...!không sợ tổn thương đến con gái người ta sao?
Nói xong anh định xoay người bước đi nhưng....!lại nhớ đến mà bỏ lại thêm một câu.
- À! Phải rồi! Tôi...!không phải là anh của cô, đừng gọi tôi là anh này anh nọ nữa.
Tôi là...!em rể của cô cơ!
Nhếch