Người đàn ông đang nổi cơn thú tính này vừa vác Yến Mịch bước vào phòng đã vội khoá cửa lại.
Bước nhanh chân đến bên chiếc giường và thả cô ngồi xuống.
Cô còn chưa kịp định thần lại hay nghĩ ngợi điều chi thì anh đã đẩy cô xuống giường một cách không thương tiếc.
Chỉ trong chốc lát, người đàn ông tên Bắc Dật Quân này đã đè lên người cô.
- Anh...!anh định làm gì?
- Ha! Câu hỏi này của cô...!có dư thừa quá không vậy? Cô còn không biết...!tôi đang muốn làm gì sao?
Nụ cười lạnh của anh ta thật ma mị làm cho cô có cảm giác kì lạ.
Nơi trái tim của Yến Mịch bỗng nhiên đập thình thịch, cô muốn có được hơi ấm của người đàn ông này, muốn có được sự quan tâm, dịu dàng.
Ham m.uốn được yêu thương của cô bỗng dưng được bộc phát trong vô thức.
- Anh...!anh có từng, có từng động lòng với tôi không?
Câu hỏi này làm cho anh ngưng động, nụ cười cũng dần dần biến mất.
Đôi mắt nhìn cô chằm chằm này đang bất ngờ với câu hỏi này vì.....!khi suy nghĩ lại thì...!anh cũng không biết mình có từng rung động với cô không nữa.
Không chờ đợi gì từ câu nói của anh, cô nói tiếp.
- Tôi không chắc chắn điều gì, nhưng...!nhưng hành động gần đây của anh đối với tôi khác lắm.
Cũng không biết..
là tôi có cảm giác sai hay không nữa, chỉ là...!tôi cảm thấy...!gần đây...!anh đối với tôi...!có chút gì đó...!chút gì đó rất ấm áp.
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy khao khát được yêu thương, quan tâm đó, lòng anh thật sự có chút không chịu nổi.
Nhưng với sự ngạo mạn, kiêu hãnh của anh, anh đâu dễ dàng thừa nhận rằng...!anh đang quan tâm cô được.
Vì vậy, nơi đôi môi mỏng của anh đã hé nở một nụ cười tươi, nhưng nụ cười tươi này lạnh lạnh đến tâm của cô.
- Cô nghĩ sao cũng được, nếu như cô cảm thấy sự mơ tưởng đó của mình có thể làm cho bản thân tốt hơn thì cô cứ việc.
Tôi không có ý kiến gì.
Mơ tưởng? Thật sự linh cảm của Yến Mịch đã sai rồi sao? Vậy thì....!sự dịu dàng mà cô cảm nhận được là gì chứ? Đúng là nực cười mà.
Đôi mày của Yến Mịch nhíu lại đầy vẻ thất vọng, sự khao khát vẫn còn trong ánh mắt vậy mà nỗi mong chờ đã vụt tắt.
Hiện tại cô chỉ khao khát như khao khát giếng gặp sông, một cái thứ khao khát vô vọng.
Không lẽ điều mà cô muốn có được lại hư ảo đến mức này hay sao?
- Thật sự....!không có? Ồ! Tôi hiểu rồi, chắc là...!giác quan thứ sáu của tôi không được chuẩn như người khác.
Nói xong thì cô ngồi dậy nhưng lại vị anh đè xuống, anh vốn không có ý định sẽ để cô thoát trong phút giây này.
- Anh làm gì đấy? Ban ngày ban mặt, đừng nói là anh thật sự.....!ưm!
Một nụ hôn để chặn