Khi biết được là cháo do Bắc Dật Quân nấu Yến Mịch cứ cảm thấy có cái gì đó vui vui nên ăn rất vui vẻ.
Nhưng còn cô sự ngại ngùng.
Người đàn ông này ngồi ở đối diện cô chống một ray lên cằm không ngừng nhìn cô chằm chằm làm cho cô đỏ mặt ngại ngùng.
- Anh...!anh đừng có nhìn tôi nữa được không vậy? Không thể cho người ta ăn tự nhiên à?
Đôi môi mỏng của anh dần nhếch lên.
- Tôi chỉ nhìn cô thôi mà chứ đâu có dùng miệng đút cho cô đâu mà cô không tự nhiên.
Tôi nói này, cô phải mặt dày lên một chút, da mặt mỏng quá rất dễ bị thiệt thòi đấy.
Người đàn ông này thật cứng đầu, lời nói của Yến Mịch vốn đâu có thấm vào anh.
Không những vậy, anh còn bước đến kéo ghế gần lại, ngồi sát vào cô.
Một tay anh lại chống lên cằm và nhìn cô.
Cô bực mình rồi, không thèm để ý đến anh nữa, cô cố ăn thật nhanh để thoát ra khỏi ánh mắt của anh.
Nhưng do nôn nóng, ăn cho thật nhanh nên....
- Khụ! Khụ! Khụ!
....!cô bị sặc.
- Này! Cô đang làm gì vậy Yến Mịch, ăn chậm thôi, có ai giành với cô đâu chứ.
Ăn thôi mà cũng không xong nữa.
Đưa đây...
Bắc Dật Quân cau mày khó chịu với Yến Mịch rồi giành lấy tô cháo của cô.
- Này! Làm gì vậy?
- Để tôi đúng cho!
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, rõ ràng là quan tâm nhưng mà cứ như là đang ra lệnh cho cô vậy.
Cũng vì như vậy nên mới khiến Yến Mịch hiểu lầm.
- Thôi đi nha! Anh đang xem tôi là thú cưng của anh đấy à? Tôi có thể tự anh, không cần anh.
Yến Mịch nhất quyết giành lấy tô cháo nhưng lại không thành công.
- Không được, ăn kiểu như cô chỉ có nước bị sặc chết.
Ha! Sặc chết cho anh đỡ nhọc lòng, không tốt sao?
- Còn chẳng phải là tại anh sao? Anh cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì? Không lẽ anh cũng nhìn tình nhân mình như vậy sao? Nhìn như thế thú vị lắm à? Nếu thích thì anh đi tìm những cô tình nhân đó của anh đi.
Tôi xấu xí, không nóng bỏng, gợi cảm, cũng chẳng biết chiều lòng đàn ông, không so được với bọn họ.
Cháo này, bất quá thù tôi không ăn nữa.
Yến Mịch vừa đứng dậy thì đã bị anh kéo xuống một xách thô bạo.
Ánh mắt của anh lúc này vô cùng nghiêm túc.
Người đàn ông này bỗng chốc đã lấy lại vẻ lạnh lùng của mình, anh kéo cô lại gần về phía mình rồi cất giọng lạnh như băng sơn.
- Cô khác với bọn họ, bọn họ không so sánh được với cô.
Hả!?
Yến Mịch tỏ ra hoài nghi, cô cũng không biết câu nói này của anh có ý gì.
Không biết nó có ẩn tình gì không, cũng không biết đây có phải là lời trêu ghẹo hay không nữa.
Trong đầu ai đó đang rối tung lên, tim đập thình thịch như trống dồn.
mặt thì đỏ như trái táo, lại một lần nữa cô bị sự nghiêm túc này quyến rũ.
Một lần nữa cô lại cảm thấy rung động với người đàn ông