Dương Hạo Nam anh mà lại muốn nhặt đồ của người khác vứt hay sao chứ? Không bao giờ.
Chỉ tại đây là Yến Mịch nên anh mới phá lệ mà thôi.
Chứ thứ mà Hạo Nam anh muốn, Hạo Nam anh chơi đều là thứ mới lạ, còn trong trắng chứ anh không thích đổ vỏ cho người khác đâu.
Nhưng Yến Mịch thì khác, Dương công tử nhà anh có thể vì Mịch Mịch mà nhẫn nhịn tất cả.
Cô hạnh phúc thì không sao cả, anh sẽ chúc phúc, còn Yến Mịch không vui, không hạnh phúc, người đàn ông đó không đối xử tốt với cô...!thì anh quyết giành lại cô cho bằng được.
Người mà anh thích, người mà anh trân trọng sao có thể để người khác chơi đùa, hành hạ!
- Nếu anh đã không thật sự yêu Mịch Mịch thì hãy buông tay đi! Nếu không, thì đừng trách tôi cướp của anh.
Cướp sao? Cậu hay đấy, lại dám nói ra lời này.
Nhưng cậu đủ năng lực sao? Mối làm ăn này còn không cướp được mà lại muốn cướp người phụ nữ của Bắc Dật Quân tôi? Thật nực cười chết mất!
- Ha ha ha ha! Muốn cướp? Tôi mời cậu đấy! Cứ thoải mái, tôi chỉ sợ.....!người có thể cướp đồ của tôi còn chưa sinh ra.
Lời nói vừa được thốt ra đã mang nặng mùi khiêu khích.
Quả thật là chói tai.
Dương Hạo Nam đưa tay lên ngoáy ngoáy tay rồi đứng dậy bỏ hai tay vào túi quần.
- Ồi trời! Anh có tự tin quá không vậy?
Bước chân của Dương tổng chậm rãi bước đến cửa sổ nhìn xa xăm.
- Đơn giản một điều, vì người con gái anh gọi là Mịch Mịch đó, cô ấy yêu tôi.
Dường như Bắc Dật Quân anh rất tự tin vào tình yêu của Yến Mịch.
Anh luôn ỷ lại vào nó.
Anh nghĩ rằng cho dù anh có hành hạ, chơi đùa cô ra sao thì cô vẫn sẽ yêu anh, ở bên cạnh anh và không rời xa anh.
Có lẽ anh đã quen với sự hiện diện của Yến Mịch, đã quen khi bên cạnh anh luôn có tình yêu của Yến Mịch.
Ỷ vào nó, tin vào nó mà không có một chút lo lắng.
Anh...!đang tin tưởng vào sức hút cỷa mình hay là đang tin tưởng vào sự chung thủy của người con gái đó?
- Yêu? Một mình cô ấy yêu anh thì sẽ được gì? Rồi cũng sẽ có một người cô sáy mang theo cái tình yêu đó mà rời xa anh thôi, Bắc tổng à!
- Cho dù là còn yêu anh đấy, không thể từ bỏ sự quan tâm vào anh đấy, thì sao? Một mình cô ấy cô gắng yêu anh nhưng anh lại chơi đùa với cô ấy.
Anh nghĩ, Mịch Mịch sẽ kiên trì được bao lâu.
- Anh có liệu có xem rằng, cô ấy bị trầm cảm đến nỗi tự tử là vì tuyệt vọng quá mức vào tình yêu không hồi đáp của mình không?
- Tuy giờ đã tốt hơn rồi, nhưng cô ấy đã từng tuyệt vọng, đã từng từ bỏ.
Vậy liệu có một ngày nào đó...!cô ấy sẽ lí trí hơn mà từ bỏ một cách dứt khoát không?
Những lời nói này nghe thật lọt tai.
Nó làm Dật Quân phải lo sợ, nhưng, chỉ là thoáng qua một cách nhanh chóng mà thôi.
Vì, tại sao anh phải lo lắng? Cho dù cô ta có thật sự bỏ chạy thì đã sao? Cô là gì của anh mà anh phải sợ?
Vợ sao? Ha!