Bác sĩ Bạch! Thiếu phu nhân sao vậy?
Quản gia rất lo lắng cho Yến Mịch, tự nhiên cô ấy lại ngất đi làm cho cô phải một phen hốt hoảng.
- Không sao đâu.
Chỉ là vận động quá sức và tuột đường huyết mà thôi! Cơ thể này của vợ Bắc Dật Quân hơi bị yếu ớt nên phải chú ý! Đừng làm gì quá sức, không chỉ tim cô ấy không chịu nổi mà còn cái sức khoẻ này nữa.
- Mà ông chủ của xác người cũng lạ thật, nhà giàu thế này mà lại keo kiệt, không cho vợ mình tẩm bổ gì cả mà còn hành hạ.
Sớm muộn gì thì vợ của cậu ấy cũng bị chính cậu ấy hại chết cho mà xem!
Bác sĩ Lý Hải rất bức xúc với hành động của người bạn của mình nên mắng chửi lung tung.
- Bác sĩ Lý, anh tức thì có thể mắng nhưng đừng trù ẽo thiếu phu nhân chứ!
Quản gia nghe mà còn lùng bùng lỗ tai, cô vẫn chưa rõ ràng lắm.
Vận động quá sức? Yến Mịch có làm gì nặng đâu chứ?
Khoan! Nửa đêm hôm qua thiếu gia có về, không lẽ.....
Ôi trời! Sao ông chủ cỷa cô lại không biết chừng mực như vậy? Yến Mịch là người bệnh chứ đâu phải người khoẻ mạnh bình thường đâu.
Cho dù là người bình thường cũng không chịu được sức trâu bò của anh nữa chứ đừng nói chi là Yến Mịch.
- Được rồi, tôi sẽ xuống dưới kê thuốc cho cô ấy, sẵn tiện kê luôn vài đơn thuốc bổ phù hợp với Bắc thiếu phu nhân này.
Nếu cô thương cô ấy thì hãy thương lượng với Bắc thiếu gia của các người xem có nỡ bỏ tiền ra bồi bổ cho vợ mình không? Cô hãy chăm sóc cô ấy kĩ chút!
Nói xong bác sĩ Lý liền xuống lầu kê thuốc.
Ở trên này thì quản gia không ngừng do dự, không biết có nên nói với ông chủ hay không.
Không nói thì không được, còn nói thì sợ ảnh hưởng đến công việc của ông chủ.
Chợt có một bàn tay kéo khẽ váy của quản gia.
- Thiếu phu nhân! Em tỉnh rồi sao?
Yến Mịch mệt nhọc cất lời.
- Quản gia! Chị đừng có nói với anh ấy biết chuyện em bị ngất được không vậy?
Tự nhiên lại có người đưa ra lựa chọn giúp cô, lại có lí do chính đáng không cần nói.
- Được, chị sẽ không nói, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
Lúc này Yến Mịch mới yên tâm thả lỏng, bỏ ray ra khỏi váy của quản