Rời công viên thì đã là một giờ chiều rồi.
Bọn họ lại một lần nữa cùng nhau nắm tay đi dạo trên phố đông người.
Trên tay Yến Mịch đang cằm những bức ảnh mà bọn họ đã chụp vào lúc trưa, thật sự như cậu thanh niên đó nói, những bức ảnh đều rất nên thơ, lãng mạn và đáng nhớ.
Yến Mịch cứ cằm những bức ảnh đó mà cười tủm tỉm suốt.
- Em thích những bức ảnh này đến vậy sao? Vậy...!sau này chúng ta sẽ chụp thêm nữa, được không?
Yến Mịch nhìn sang Dật Quân chề môi.
- Ai biết được sau này có còn cơ hội hay không? Không nói đến việc gì sâu xa, chỉ nói đến việc anh là Bắc tổng, suốt ngày đều phải bận việc là không có thời gian rồi.
Nghe Yến Mịch nói thế, Bắc Dật Quân đưa tay ra xoa xoa đầu cô.
- Cho dù có bận đến mấy thì anh cũng sẽ dành thời gian cho em.
Câu nói chân thành nhưng không biết sao lại khiến người ta tin như vậy!
Chợt trong đầu Yến Mịch nảy ra một ý tưởng.
- Hay giờ chúng ta mua một quyển sổ dán những bước ảnh này vào và ghi chú giữ làm kĩ niệm đi!
Vậy là Bắc Dật Quân đã chiều theo ý cô, cùng cô mua một quyển sổ xinh xắn màu đỏ thắm rực rỡ với nhiều hình thù đáng yêu, ngộ nghĩnh, còn mua thêm keo, màu và viết để ghi chú nữa.
Họ bắt đầu ghé vào một quán cà phê để cùng nhau thực hiện quyển sổ của họ.
Bọn họ cùng nhau dán ảnh và mỗi bức ảnh đều ghi bên dưới một câu gì đó.
Bỗng, Bắc Dật Quân lại đùa nghịch.
- Á!! Anh làm gì vậy, sao lại vẽ vào mặt em?
Bắc Dật Quân cứ vậy mà tiếp tục.
- Anh này!!! Anh dám vẽ vào mặt em hả? Em cũng cho anh xem sự lợi hại của em! Cho anh chừa.
Ha ha ha ha!
Quán cà phê chợt có nhiều tiếng cười đùa ngọt ngào, làm cho người ta phải ghen tị với cặp đôi này.
Đã dán xong những bức ảnh vào sổ, bọn họ bắt đầu dắt tay nhau rời khỏi quán cà phê.
- Sau này chúng ta sẽ chụp ảnh dán đầy vào cuốn