Yến Mịch bước xuống giường, khắp người đều đau nhứt nhưng cô vẫn cố gắng gượng.
Chân Yến Mịch run rẩy không còn sức, cô té ngã xuống sàn.
"Á!" Cô đau đớn.
Cạch!
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô sao vậy? Cô vẫn còn yếu phải nằm nghỉ trên giường chứ, sao lại xuống giường rồi bị ngã thế này." Quản gia đỡ Yến Mịch lên giường.
"Tôi không sao, chỉ là muốn uống nước nên....." Giọng cô yếu ớt nói.
"Được, được, được, để tôi lấy cho cô.
Thiếu phu nhân, sau này cô cần gì thì chỉ cần nói với tôi là được rồi rồi, cô còn đang bị bệnh, đừng gắng gượng quá." Quản gia đi lấy nước cho Yến Mịch.
"Không cần phiền như vậy đâu mà, tôi cũng đâu phải là bị liệt." Yến Mịch vốn không thích làm phiền đến người khác, thứ tự mình là được thì cô sẽ tự làm, không cần phiền đến ai còn thứ cô làm không được cô cũng tự mình, gắng sức mà làm.
"Tuy thiếu gia không quan tâm cô, nhưng cô vẫn là thiếu phu nhân.
Thiếu gia là cậu chủ của thì cô cũng là nữ chủ nhân, cũng là chủ của căn nhà này.
Vã lại...!nếu cô có chuyện gì thì cậu chủ phải làm sao đây, lão phu nhân sẽ không để yên cho cậu chủ." Quản gia đưa ly nước cho Yến Mịch.
Nhã Yến Mịch miễn cưỡng gật đầu đồng ý với quản gia.
"Được rồi, tôi đi lấy hộp cứu thương, chân cô bị thương rồi kìa." Cô đi lấy hộp cứu thương.
"Cảm ơn."
Cạch! Quản gia xuống lầu.
Mình đúng là một thứ phiền phức mà, lúc nào cũng bệnh tật liên miên, mỗi khi bị bệnh điều làm phiền đến người khác phải chăm sóc cho mình, lo lắng cho mình.
Không những gây phiền hà cho người khác mà mình cũng vậy, mình không hề thích uống thuốc, từ trách giờ vẫn vậy, mình lúc nào cũng phải uống thuốc, uống đến ngán luôn rồi.
Cạch!
"Quản gia, cô trở lại rồi sao?"
"Để tôi xử lí vết thương cho cô."
"Thật sự là không cần phải phiền phức như vậy, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không làm gì cũng sẽ tự lành."
"Không được, là con gái thì không được để lại sẹo đâu, phải xử lí kỹ càng mới được."
Hai người im lặng một hồi lâu thì quản gia nói.
"Xong rồi."
"Ừm...! Thiếu phu nhân à, cô đừng