Cuối cùng thì bữa tiệc mừng thọ của nội cũng đã đến.
- Dật Quân!
Ngước đầu lên cầu thang nhìn Yến Mịch.
Ôi! Một cô gái xinh đẹp khiến Bắc Dật Quân phải há hốc.
Hôm nay, quả thật Yến Mịch vô cùng xinh đẹp.
Cô diện lên người một bộ đầm xẻ tà dạ hội màu xanh thướt tha vô cùng xinh đẹp, không quá hở hang, cũng không quá lấp lánh, nhưng, lại cô cùng quyến rũ và hút mắt với lớp trang điểm đậm.
Tóc của Yến Mịch đã xoã dài đến ngang hông, xinh đẹp với nếp xoăn gợn sóng.
Và đặc biệt là bộ trang sức làm bằng đá quý lấp lánh, nó đã tôn lên được vẻ đẹp ẩn trong Nhã Yến Mịch.
- Anh sao vậy?
Cầm chiếc ví dạ hội ra sau lưng, cô đến gần, khiễng chân lên nhìn Bắc Dật Quân làm anh giật mình.
Có lẽ...!đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Yến Mịch ăn vận và trang điểm xinh đẹp như này nên...!có hơi loá mắt.
- Hôm...!hôm nay...!hôm nay em rất đẹp, bà xã của anh!
Anh đột nhiên vươn cánh tay thon dài ra ôm lấy eo Yến Mịch một cách bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị.
Nên....!Yến Mịch bị lảo đảo và ngã vào lòng Bắc Dật Quân.
- Anh này!
Nắm đấm nhỏ của Yến Mịch đấm vào ngực Dật Quân một cái nhẹ nhàng.
- Ha ha ha! Em vẫn đáng yêu như vậy!
Bắc Dật Quân cười lớn trêu chọc Yến Mịch và vội hôn vào má cô một cái ngọt ngào.
- Nhưng mà...!chỉ có tối nay là em đẹp thôi sao? Bình thường em xấu xí lắm hả?
Lời nói này hình như có chút hờn dỗi, vậy là anh nhẹ nhàng véo má của Yến Mịch.
- Chắc là vậy rồi! Bình thường em chỉ đáng yêu thôi, đâu có xinh đẹp!
Không nói gì cả, Yến Mịch chỉ phồng mang trợn má cố tình tỏ ra giận dỗi.
Đương nhiên là chỉ cố tình thôi, chứ trong lòng cô biết rõ anh chỉ đang trêu đùa cô, Bắc Dật Quân lúc nào cũng trêu đùa cô như vậy, hình như...! là cô cũng quen luôn rồi.
...----------------...
...----------------...
Vừa bước vào buổi tiệc thì Bắc Dật Quân và Yến Mịch đã là tâm điểm của chủ đề bàn tabs của bọn họ.
Trông đám đông, cô gái bên cạnh Bắc Dật Quân như là một ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào cô mà lời ra tiếng vào.
Có khen, có chê và nói xấu, tuy cô không hề biết bọn họ nói gì vào mình nhưng....!cô không thích mọi ánh mắt của người khác đều đổ dồn về phía mình.
Yến Mịch....!thật sự cảm thấy không thoải mái và...!có cả sợ hãi nữa, cứ giống như tất cả điểm tốt xấu của bản thân đều bị bọn họ nhìn ra và bới mốc cả lên vậy.
Có cảm giác như...!cô đã trở thành một sinh vật nhỏ bé và quý hiếm dành cho bọn họ nghiên cứu.
Cảm nhận được Yến Mịch đang run rẩy bám vào tay của mình, anh nhận ra rằng Yến Mịch đang lo lắng nên liền khom người xuống khẽ vào tai cô.
- Đừng sợ, đừng lo lắng