Thoáng chốc thì trời đã bừng sáng.
- Chu Thi Thi, chị đang làm gì vậy?
Vừa bước xuống lầu thì Yến Mịch đã thấy Thi Thi rồi, cô ấy đang dọn ra bàn bữa ăn sáng, trông...!nó thật là ngon miệng và đẹp mắt.
- À! Chị đã làm xong bữa sáng rồi, em có muốn ngồi vào ăn luôn không Bắc phu nhân?
Nụ cười trên đôi môi chị ta vô cùng thân thiện, nhưng, ai có thể biết được cô ta đang nghĩ gì trong lòng chứ?
- Chị khéo tay thật đấy!
Yến Mịch kéo ghế ngồi vào bàn, vui vẻ khen chị ta.
- Em quá khen rồi!
Chỉ là một bữa sáng thù có gì khó chứ? Dù sao thì cô cũng xuất thân từ trại mồ côi, cô là người tự lập từ nhỏ và phải vất vả mưu sinh đương nhiên là gì cũng biết, gì cũng làm được.
Cơ mà.....
Cô khen thì tôi nhận, nhưng đây đâu phải là tôi làm cho cô, Bắc Dật Quân mới là nhân vật chính của bàn ăn này.
Tôi muốn anh ấy nhớ lại hương vị xưa.
Cuối cùng thì Bắc Dật Quân cũng đi xuống, anh ấy mặc vest, quần áo chỉnh tề.
Chu Thi Thi định bước đến kéo tay Bắc Dật Quân thì anh đã vội rẽ sang phía Yến Mịch rồi.
- Bắc Dật Quân, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không?
Anh không nói gì, nhưng lại...!quay sang hỏi Yến Mịch.
- Em thấy sao?
- Hả? Ngon lắm! Chị ấy nấu ăn rất tài!
Chủ yếu là Yến Mịch ăn có ngon hay không thôi.
Còn anh? Ha! Lúc trước có thể tạm ăn được còn bây giờ thì lại càng dở tệ.
Bắc Dật Quân ngay cả nhìn mình một cái cũng không thèm nhìn! Khinh thường mình sao?
Anh không hơi đâu mà khinh thường cô, Chu Thi Thi à! Anh ấy chỉ là chán ghét cô mà thôi.
Cô đừng tưởng là anh không nhận ra cô đang có mưu đồ gì.
Chơi đùa với lửa cẩn thật bỏng tay đấy!
...----------------...
Bữa ăn kết thúc, Bắc Dật Quân lau miệng rồi đứng dậy chuẩn bị đi làm, cơ mà trước khi đi anh không quen hôn vào má Yến Mịch nói lời tạm biệt.
- Bắc Dật Quân!! Còn có người đấy!
Yến Mịch thì thào với Dật Quân.
Chơi trò ân ái trước mặt tôi sao? Hai người xem tôi là gì vậy?