Ngoài cửa quán bar.
- Cậu không sao chứ Yến Mịch?
Hạo Nam lo lắng cho Yến Mịch vô cùng, anh đã hiểu được sự việc.
- Mình không sao đâu, cậu yên tâm đi.
Tuy miệng cười, nói là không sao nhưng ánh mắt của cô lại đượm buồn.
- Không sao à? Chắc bình thường anh ta cũng đối xử với cậu như vậy hả?
Thấy cô cứ im lặng, không muốn nói, anh cũng không muốn hỏi nhiều.
- Được rồi, cậu chỉ đường, để mình chở cậu về.
- Ừm, được, làm phiền cậu rồi Hạo Nam.
- Bạn bè thôi mà, không cần khách sáo.
Cứ vậy mà cô chỉ đường cho Hạo Nam chở cô về nhà.
- Cậu ở đây sao? Chỗ này.....!vắng vẻ quá rồi.
- Ừm, vắng vẻ cũng tốt, đỡ ồn ào, rất yên tịnh, thật ra cũng rất tốt với bệnh tình của mình.
- Cậu.....!thật sự là vậy sao? Hay là do anh ta.....
Hạo Dương chưa nói xong thì bị cô ngắt lời.
- Mình vào trong nhé! Cậu lái xe cẩn thận.
Cô xuống xe.
- Không định mời mình vào nhà ngồi chút sao?
- Hả? Chuyện này....!cậu....!cậu muốn vào à? Vậy thì.....
- Mình nói đùa í mà, thôi cậu vào đi, mình về trước.
À, phải rồi, nhớ dùng nước hoa của mình tặng cậu đó nha!
- Ừm, bye bye.
Cô vui vẻ nhìn Hạo Nam rời đi rồi mới đi vào nhà.
Bước vào nhà, căn nhà vẫn trống vắng như vậy.
- Thiếu phu nhân, cô về rồi đấy à? Họp lớp có vui không?
Nhưng lần này thì khác, lần này còn có người chờ cửa tôi về nhà.
- Ừ thì.....!cũng vui lắm, tôi còn được tặng quà nữa đây nè.
- Vậy thì tốt, cũng tối rồi, cô nên lên lầu nghỉ sớm đi.
Quản gia nói xong cô liền nghe lời đi lên lầu.
Vừa lên lầu, cô liền về phòng ngồi vào bàn trang điểm, cô mở khăn choàng, nón len xuống.
Cô nóng lòng muốn thử nước hoa do Hạo Nam tặng.
Xịt! Xịt! Xịt!
- Thơm thật đấy! Mùi nước hoa này mình rất thích.
Lâu như vậy rồi mà không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ mình thích loại nước hoa này.
- Chỉ là....!mình không hay đi đâu nên cũng không thường xịt nước hoa nữa.
Cũng tiếc thật!
- Hay là....!sau này mình ở nhà cũng xịt nước hoa? Đúng vậy, như này thì cuộc sống