ANH THÔI ĐI CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
- Tức giận rồi sao? Đừng tức, đừng tức.
Nếu mà cô tức đến mức đau tim chết đi thì....!tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.
Anh lạnh lùng nói.
- Anh đừng như vậy nữa, em sẽ hiểu lầm đấy, hiểu lầm rằng anh đang ghen.
Cô ngồi trên sàn đất lạnh, cố gắng nén nước mắt xuống.
- Ghen? Ha ha ha ha.
Nụ cười của anh mang đầy sự chế giễu.
- Cô nghĩ tôi ghen? Ha, có phải là cô điên rồi không, Yến Mịch? Tôi mà ghen vì cô hay sao? Cô nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.
Cô im lặng không nói gì.
- Chỉ là tôi không thích người phụ nữ của mình bị người khác cướp, cũng không thích cô ve v.ãn bất cứ người đàn ông nào.
Là rác tôi không cần thì người khác cũng không được nhặt lại tái chế.
- Rác?
- Đúng, là rác rưởi.
Nếu không...!thì thế nào?
- Ha ha ha.
Cô cười mà không biết tại sao lại đau xót như thế.
Cô đứng dậy nhưng chân có lẽ đã bị trật nên cô liền ngã xuống.
Anh nhìn cô nhíu mày lại, ánh mắt cứ như là muốn đánh chết cô.
Giọng nói lạnh thấu xương bắt đầu vang lên.
- Cô đang giả vờ đáng thương cho ai xem đấy hả? Muốn tôi thương hại cô?
Một lần nữa cô cố gắng đứng dậy.
Nhìn thấy cô nhỏ bé đứng trên đôi chân run run anh liền chướng mắt đưa tay ra kéo cô về phía mình.
- Á!
Cô ngã vào lòng anh, tim cô liền đập thình thịch.
Ngước đầu lên nhìn.
Gương mặt anh ta đẹp đến mức như tượng tạc, vô cùng chói loá.
Cô đỏ mặt ngượng ngùng quay đầu tránh né ánh mắt của anh.
Nhưng lại bị anh kéo cằm lại.....
- Ưm......
Một nụ hồn nóng bỏng.
Đôi môi anh lạnh lẽo hôn lên đôi ấm nóng của cô.
Dần dần, từ từ cô bị cuốn hút vào nụ hôn này.
Anh đẩy cô xuống giường, hôn từ môi xuống cổ cô rồi dần dần hôn xuống càng sâu hơn, càng lúc càng mạnh bạo, càng lúc càng hấp tấp.
Roẹt!
Anh xé áo cô ra.
Chìm trông sự mê luyến cô liền tỉnh táo lại.
Cô đẩy anh ra, lùi về phía sau.
- Cô......
Lửa nóng trong anh bắt đầu sôi sục.
Nhưng lại bị câu nói dịu dàng, bất lực của cô làm bất ngờ.
- Xin anh đấy, anh đừng như vậy có được không? Anh đừng cho em hi vọng rồi dập tắt có được không?
Nước mắt cô không kìm được nữa mà rơi xuống.
- Nếu anh không yêu em thì đừng làm như vậy nữa, em thật sự đã từ bỏ rồi, em đã rất cố gắng từ bỏ cái tình yêu này rồi, anh đừng.....
Tiếng nấc nghẹn ngào khiến cô không nói thêm được nữa.
- Từ bỏ? Cô....!vì hắn sao? Dương Hạo Nam?
Mắt anh nheo lại tỏ ra khó chịu.
- Em không hề vì ai cả, chỉ là em mệt rồi, em thật mệt với cái tình têu đơn phương này rồi, kết cục cuối cùng cũng chỉ là một tờ