Cạch!
Dật Quân mở cửa.
Vừa mở cửa ra anh đã thấy cô ngồi dưới sàn khóc, cảnh tượng này không biết tại sao lại khiến anh giận dữ.
- Cô làm gì đó hả? Cô vẫn còn là vợ của tôi đấy, sao cô có thể thấp hèn như này? Trên người cô, tôi chẳng cảm thấy cô có vẻ gì là thiếu phu nhân của nhà họ Bắc cả.
Cô im lặng không nói gì, anh cũng chán ghét nói chuyện với cô.
Nhìn ngang, liếc dọc, anh chợt nhìn thấy lọ thuốc ngừa thai vẫn để trên bồn rửa tay.
Đôi mắt anh nheo lại đầy vẻ khó chịu.
- Cô đã uống nó sao?
Giọng nói lạnh lùng của anh cất lên, tay chỉ vào lọ thuốc.
Không gian giống như ngưng tụ lại, sau vài giây thì trở về bình thường.
- Đúng vậy, anh không yên tâm sao? Hay để em uống thêm vào viên nữa.
Giọng nói lần này của cô không hề sợ hãi, dịu dàng nữa mà thay vào đó có chút lạnh nhạt, thờ ơ khiến anh phải giật mình, trợn mắt.
Có phải chăng là cô đã thật sự tuyệt vọng.
- Tại sao cô lại uống nó?
Câu hỏi ngu ngơ này của Dật Quân khiến cô bật cười, một nụ cười thảm thiết.
- Ha ha ha ha.
Nghe thấy tiếng cười của cô trong không gian trầm lặng anh liền thấy mình như đang bùng nổ.
Anh khom người túm lấy cổ áo kéo cô lên.
Trên đôi chân đau buốt cô đứng run rẩy.
Ánh mắt cô lại trở nên đáng thương như bình thường, sự lạnh lùng trong cô không biết đã bay đâu mất, giờ đây cô chỉ còn lại một "thủy tinh tâm" đang dần dần nứt ra.
- Không phải anh muốn như vậy sao?
- Ha, tôi muốn như vậy hay là do cô vì tên Dương Hạo Nam đó? Cô vì hắn ta nên mới uống lọ thuốc này? Tối hôm qua cô đã không tình nguyện, hôm nay cô lại uống thuốc, cô thật sự vì hắn ta đúng không?
Câu hỏi vô lí này khiến cô không nói được gì, xũng chẳng hiểu gì để nói.
Không phải anh ấy không muốn có con cới mình sao? Hôm nay rốt cuộc anh ấy là bị làm sao vậy?
- Nếu cô thật sự yêu tôi, thích tôi nhiều năm thì thông thường cô sẽ tìm cơ hội không uống thuốc để được có con với tôi, nhưng đằng này cô lại tự mình uống nó không hề né tránh......
Ánh mắt lạnh thấu