Bước vào căn nhà, thật ra nó cũng chẳng u ám như cô nghĩ, mọi người đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ ăn thức uống, chỉ chờ hai người đến, đặc biệt là nụ cười của bà, hình như là rất trông cô.
Ba mẹ của Dật Quân cũng vậy, cũng tươi cười rạng rỡ, nhìn không giống như là ghét cô.
Nhưng....
Không phải từ khi bước vào căn nhà này Dật Quân cũng như vậy sao,cũng dịu dàng đến khó tin như thế.
Đây có phải là sự thật, hay chỉ là do cô quá ngây thơ, không nhận ra rằng họ chỉ đang diễn cho bà xem.
Nhưng hiện tại, không cần biết là thật hay là giả, nơi này bây giờ rất ấm cúng, chỉ tràn ngập sự yêu thương, hạnh phúc, đúng là một tổ ấm thật sự.
"Mau nào hai cháu, cùng đến đây ngồi vào bàn đi, bà đang rất nóng lòng muốn nhìn kĩ cháu dâu của mình đây." Giọng bà thật ấm áp và trìu mến, khiến cô cảm thấy ấm lòng vô cùng.
Cô vâng một cái rồi theo bước chân của anh đi vào, anh vẫn nắm tay cô như vậy, đôi tay to lớn bảo bọc lấy tay cô, càng làm cho cô có thêm sức mạnh để đối mặt với mọi sự lo lắng.
"Đừng sợ, bà rất hiền, bà còn rất muốn gặp em nữa đấy." Anh dịu dàng quay sang nói với cô.
Anh kéo ghế bảo cô ngồi xuống.
"Bà à, bà có khoẻ không ạ? Vì gấp rút quá nên....." Cô tươi cười hỏi han bà thì bị anh ngắt lời.
"Vì gấp rút quá nên vợ con cô ấy chỉ chọn đại vài món quà đến biếu bà và ba mẹ, nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của cô ấy, mong mọi người không chê." Anh thản nhiên nói ra là quà của cô.
Gì chứ? Đây....!thì ra là anh ấy đã chuẩn bị sẵn từ lâu, vậy mà mình không hề hay biết gì cả.
Cô giật mình đến ngẩn người ra nhưng sau một lát lại hoàn hồn lại, nếu không là bị lộ rồi, thật nguy hiểm.
"À, dạ....!dạ đúng rồi ạ, con chỉ chọn đại vài món quà, chỉ mong là mọi người không chê con không có mắt thẩm mỹ." Cô cười gượng.
Từ trước đến giờ cô rất ít khi nói dối, cũng không biết cách nói dối, mỗi khi cô nói dối thì mọi thứ đều hiện rõ