Quả nhiên là gừng càng già càng cay, trải đời nhiều khiến cho ba mẹ cô có thể nhìn rõ ràng sự việc trước mắt.
Cô ậm ừ một hồi rồi mới cố bình tĩnh trả lời câu hỏi của bà, nếu không, chỉ cần giọng cô hơi run một chút, lời nói chỉ cần ấp a ấp úng thì mẹ cô sẽ nhìn ra sơ hở ngay.
- Không có đâu mẹ, anh ấy rất quan tâm đến con mà, mẹ cũng thấy đó, anh ấy cho con sống trong một căn nhà ở con đường vắng vẻ không phải là vì bệnh của con sao?
- Vừa yên tĩnh, lại chẳng thường có xe cộ qua lại, rất tốt cho việc dưỡng bệnh, không phải sao? Vã lại, anh ấy là ai chứ? Là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, là Bắc tổng, chuyện làm ăn đâu có đơn giản, ba mẹ cũng là người trong giới làm ăn không lẽ không biết chuyện này.
- Nào là phải tiếp khách, đối tác làm ăn còn phải bày sẵn chiến lược cho công ty, rồi còn cạnh tranh thị trường nữa, vân vân cà vân vân.
- Nhà chúng ta...!công ty của chúng ta còn chưa được một nửa của nhà họ Bắc nữa mà ba mẹ còn bận rộn đến mức này.
Mẹ phải hiểu và thông cảm cho Dật Quân chứ.
Quả nhiên là người có học thức, không sử dụng đầu óc thì thôi, một khi sử dụng là đưa ra bao nhiêu lí lẽ, dẫn chứng để thuyết phục người khác.
Nghe vậy ba mẹ của cô cũng yên tâm hơn, thấy lời cô nói cũng rất có lí.
- Ừ, đúng đó bà, tôi thấy Yến Mịch nói đúng.
Gia sản của nhà họ Bắc lớn đến cỡ nào chứ, đương nhiên là phải bận rộn rồi.
- Đúng thì có đúng, tuy ở tuổi của Bắc Dật Quân thường rất chăm lo cho sự nghiệp nhưng dù sao nó cũng đã có vợ rồi, cũng phải chia thời gian ra mà quan tâm vợ nữa chứ, đâu thể cứ vùi đầu vào công việc như lúc trước được.
Con bé nhà chúng ta sức khoẻ còn không tốt, chỉ sắp xếp một cô quản gia đó thôi thì được gì? Có thể thay thế một người chồng được sao?
Mẹ cô hình như là còn bực tức hơn cả lúc đầu khiến cho Yến Mịch bối rối.
- Ba, ba nghe mẹ kìa, không phải là mẹ đang làm khó con rể sao? Như thể mẹ đang muốn thừa việc này mà nói ba vậy, làm như con người có thuật phân thân ấy, làm sao một