Chịu đau đớn, giằng xé, hai tiếng, cả hai tiếng mới đủ làm anh ta thoả mãn cơn d.ục vọng trong lòng, hai tiếng mới khiến cơn giận trong anh nguôi xuống.
Thoả mãn rồi, vui sướng rồi, anh ta liế.m mép mặc đồ vào, nhìn cô mà cười giễu.
Hừ! Cười? Nụ cười đó thật ghê tợn, chưa bao giờ cô lại cảm thấy nụ cười đó lại tởm lợm đến thế.
Anh ta thì vui sướng rồi, còn cô, cả người đau đớn, ê ẩm, những dấu hôn đó, những vết bầm tím đó, thật đau đớn, sau một trận tra tấn, cô như bị tê liệt nằm trên ghế, hơi thở hổn hển, nặng nề có cảm giác như thở cũng cảm thấy đâu.
Cũng phải, bị một con quái vật tra tấn sao có thể dễ chịu được, không chết đã là may rồi.
- Được rồi, cô cút được rồi đó, nhìn cô hiện tại thật thê thảm, thật chán chê.
Chỉ cần nhìn thôi là muốn buồn nôn rồi.
Quá ghê tởm.
Ha ha ha, ghê tởm? Chán chê? Buồn nôn? Ha, anh ta chơi thoả mãn rồi thì muốn vứt đi sao? Muốn đuổi cô đi à?
Đúng là một con quái vật hung tợn.
Anh không thèm nhìn anh lấy một cái, trong ánh mắt cô chưa đầy ý sâu xa, cũng không hiểu trong đầu cô đang nghĩ điều gì, đang muốn làm gì.
Yến Mịch cắn chặt răng ken két, cô nhắm mắt lại không để ý đến lời nói của anh, cô mệt rồi, đau rồi, trận tra tấn này đã biến cô thành cái xác không hồn, một cái xác biết thở.
- Cô không nghe tôi nói gì à? Cút đi!!!
Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng tàn ác, ánh mắt đó vốn dĩ không nên dành cho con người nhưng anh lại dùng nó để nhìn cô.
Rốt cuộc anh ta còn có thể độc ác đến cỡ nào nữa.
Anh ta...!có còn là con người nữa không vậy? Anh ta là đang muốn vắt chanh bỏ vỏ sao? Sao có thể như vậy chứ? Anh xem cô là thứ gì? Muốn chơi thì chơi, muốn bỏ thì bỏ? Con người là thứ mà anh có thể nói vứt là vứt sao?
Thể diện của cô đâu? Mặt mũi của một tiểu thư đài các để đi đâu đây? Dù sao trên danh nghĩa cô cũng là vợ của anh mà, sao anh có thể đối xử với cô vô cảm đến mức đó?
Không nói đến cô có phải là tiểu thư Nhã gia hay không? Càng không nói đến chuyện cô có phải Bắc thiếu phu nhân hay không? Chỉ nói