Im lặng một hồi cô bỗng nhiên lên tiếng.
- Anh hận cô gái tên Chu Thi Thi như vậy sao?
Anh ta nghe cô nhắc đến cái tên đó liền giật bắn người, gương mặt bỗng trở nên u ám hơn.
- Cô nghe thấy lời tôi nói?
- Tôi bị bệnh tim chứ đâu có bị điếc, lời anh nói tôi nghe rõ mồn một như vậy cơ mà.
Yến Mịch như biến thành một người khác, vô cùng lạnh lùng, lời nói lại càng khó nghe hơn, trong chốc lát mà cô lại thay đổi chóng mặt như này.
Ngay cả những người phụ nữ lẳng lơ kia còn nhanh hơn, làm anh không thể nào thích ứng kịp.
- Tôi hận cô ta, cô ta chỉ vì tiền mà từ bỏ tình yêu của tôi dành cho cô ta, cô ta.....
Anh muốn nói tiếp gì đó nhưng lại thôi, có lẽ là do anh không muốn nhắc lại chuyện này.
Chuyện này chắc chắn là vết thương trong lòng anh.
- Bắc Dật Quân, anh hận cô ta thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi gả cho anh là vì tiền, đúng, có thể nói như vậy, nhưng tôi vì gia đình, vì công ty của gia tộc chứ đâu phải là vì cá nhân tôi.
Vã lại, tôi yêu anh là sự thật cơ mà? Không lẽ anh đã mù đến mức không nhận ra được tình cảm của tôi dành cho anh?
- Ha ha ha! Anh cũng đã từng bị người khác chà đạp tình cảm, anh phải là người hiểu rõ nỗi đau của tôi chứ?
- Được, cứ cho là anh không nhận ra đi, nhưng anh cũng đâu thể xem tôi là Chu Thi Thi.
Anh nhìn cho kĩ đi, tôi...!Nhã Yến Mịch chứ không phải là Chu Thi Thi người yêu cũ của anh.
Cô thật sự bức xúc đến mức phát điên.
- Tôi và cô ta giống nhau sao? Không hề, tôi không hề giống cô ta.
Cho dù có giống đi chăng nữa thì anh cũng không thể xem tôi là cô ta mà trút giận, xoã tức.
- Tại sao tôi phải chịu tất cả đau khổ của cô ta mà đáng lẽ cô ta nên nhận chứ? Không,