Khóe môi Ôn Đình Vực co rút.Cô gái này lại có mấy phần thú vị đây."Nhưng tôi không câu dẫn anh. Anh xấu như vậy, nhìn thôi cũng chán chết." Cố Niệm Niệm ác ý nói.Dù thế nào cô cũng muốn trả thù người đàn ông trước mặt này.Đánh nhau thì cô đánh không lại, nhưng mau mồm mau miệng một chút cũng tốt.Nhưng nói thế lại hơi trái với lương tâm.Cô mong chờ bộ dạng tức giận thở hổn hển của người đàn ông.Nhưng vẻ mặt người đàn ông không chút gợn sóng: "Nếu cô cho là xấu thì cứ xem là xấu đi."Một đấm này của cô như thể đấm vào bông, không chút đàn hồi.Ôn Đình Vực lạnh nhạt nói: "Trước mặt cô là thùng rác, có muốn nôn thì có nên đi cho đỡ khó chịu.""Anh!" Cố Niệm Niệm vô cùng tức giận.Ôn Đình Vực đứng dậy.Giọng anh lạnh lẽo, có vẻ xa cách: "Cô để lại tấm chi phiếu đó cũng không khiến tôi nhìn cô thêm mấy lần đầu. Nếu bây giờ cô hối hận thì vẫn có thể xem như tôi đền bù cho cô."Ai cần chi phiếu của anh!"Không cần!"Cố Niệm Niệm nói rõ từng chữ: "Xem như tôi vớ phải vịt!"Cô lại mong chờ bộ dạng tức đến thở hổn hển của người đàn ông.Nhưng Ôn Đình Vực chỉ lạnh nhạt nhìn Cố Niệm Niệm: "Đợi cô lấy ra được con số trên tấm chi phiếu của tôi, lúc đó hãy nói đến câu đi tìm vịt này."Nói xong, Ôn Đình Vực nghênh ngang rời đi.Để lại Cố Niệm Niệm túc đến khó chịu.Cô luôn nhanh mồm nhanh miệng, đấu võ mồm ít khi nhận thua bao giờ.Nhưng hết lần này đến lần khác, người đàn ông này còn độc miệng hơn cô, hơn nữa còn không dễ bị chọc giận. Bạn nói gì, anh ta đều đáp trả bốn hai tám lần lại.Đây là một nhân vật lợi hại, Cố Niệm Niệm nghĩ thầm.Nhưng lúc này không phải lúc để cô nghĩ nhiều như vậy. Điện thoại truyền đến tiếng báo thức cố định, nhắc nhở cô rằng hai tiếng sau lại đến ca của cô.Cố Niệm Niệm muốn kiếm tiền đóng học phí và trang trải cho sinh hoạt của mình,