Thẩm Kiều không có thời gian suy nghĩ những vấn đề này. Bây giờ việc mà cô lo lắng là ai đã chụp những bức ảnh đó và gửi chúng cho Dạ Mạc Thâm.
Hôm qua lúc cô ra ngoài ăn lầu cùng Dạ Lẫm Hàn, cô quan sát xung quanh và thấy không có ai theo dõi cả.
Thế nhưng cô vẫn có cảm giác là có người đang theo dõi hai người bọn cô.
Cô không ngờ giác quan thứ sáu của cô lại phát huy tốt đến như vậy.
Quả thực có người đang theo dõi cô.
Nhưng người này là ai? Tại sao người này lại chụp những bức ảnh này và gửi chúng cho Dạ Mạc Thâm? Mục đích của người này là gì? “Cậu đang nghĩ chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan chớp mắt nhìn cô một cách ngây thơ.
Thẩm Kiều quen biết Tiểu Nhan một thời gian nhưng cô biết nếu cô chia sẻ cho cô ấy sự đau khổ mà bản thân cô đang gặp thì chắc chắn Tiểu Nhan sẽ làm ầm ÿ chuyện này lên.
Thẩm Kiều chỉ có thể hỏi Tiểu Nhan: “Cậu thử nói xem, bình thường nếu mình là người bị hại thì ai có khả năng là thủ phạm nhất?” Nghe vậy, Tiểu Nhan bất đắc dĩ nhìn cô:“Câu hỏi của cậu thật ngớ ngần nha, người có khả năng nhất tất nhiên là người ghen ghét cậu hoặc là những người đang bị cậu uy hiếp đến lợi ích của họ.” Thẩm Kiều nghẹn lời.
Tiểu Nhan phân tích rất hợp lý nha.
“Tại sao cậu lại hỏi chuyện này, cậu bị hãm hại sao?” Tiểu Nhan tò mò.
“Không phải mình, là một người bạn của mình.” Thẩm Kiều kể lại chuyện mà cô gặp phải một cách đơn giản cho Tiểu Nhan: “ Mình có một người bạn, nàng với chồng của nàng kết hôn mới được gần hai tháng. Một hôm nàng bị người khác chụp trộm khi đi chung với một đồng nghiệp trong công tỉ. Bức hình chụp trộm của nàng lại bị gửi đến chỗ chồng của nàng. Cậu cảm thấy bình thường thì ai sẽ là người đi chụp trộm đây?” “Kết hôn được hai tháng?“ Tiểu Nhan trầm tư: “Ý của cậu là tình cảm vợ chồng của hai người bọn họ không tốt?” Thẩm Kiều gật đầu không chút do dự.
Tình cảm của cô với Dạ Mạc Thâm không những không tốt, nói đúng hơn là rất tồi tệ. Đặc biệt mấy ngày gần đây tình huống càng tệ hại hơn.
“Hừm, theo như mình phân tích, thủ phạm là một trong hai trường hợp này. Trường hợp thứ nhất chính là có một nữ sinh ưa thích người đàn ông này. Cô ta cố tình chụp những bức ảnh này rồi gửi cho chồng cậu để phá vỡ tình cảm của hai người.” Thẩm Kiều vội vàng cắt đứt lời nói của Tiểu Nhan: “Đó không phải chồng của mình.” “Ái chà, không cần đề ý đến chỉ tiết nhỏ như vậy. Trường hợp thứ hai chính là chồng của cậu không tin tưởng cậu nên đã đi tìm người để theo dõi cậu.” Thẩm Kiểu: “Đã nói đó không phải là chồng của mình, đừng có nói vớ vần như vậy.” Hai tai của cô nóng lên, do Tiểu Nhan không biết giữ mồm giữ miệng hay là chính cô đang hỏi sai cách? Tiểu Nhan lưu manh lại gần Thẩm Kiều, cô cười híp mắt nói: “Thẩm Kiều, có phải cậu kết hôn rồi không?” Thẩm Kiều: “Không có!” Tuyệt đối không thể tiết lộ cho đồng nghiệp trong công ty việc cô và Dạ Mạc Thâm đã kết hôn.
Đầu tiên chính là cô và Dạ Mạc Thâm không phải vợ chồng thực sự, tốt hơn hết không nên công khai mối quan hệ này. Dù sao thì năm tháng sau cô cũng sẽ rời đi.
Thứ hai, nếu những nhân viên nữ trong công ty biết cô kết hôn với Dạ Mạc Thâm thì chắc chắn họ sẽ xé xác cô ra thành nghìn mảnh.
Nhưng mà Tiểu Nhan đã nhận định việc nữ nhân mà cô nói chính là bản thân cô thì dù Thẩm Kiều có giải thích như thế nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.
Cuối cùng Thẩm Kiều chỉ có thể đầu hàng.
Đột nhiên điện thoại của cô rung lên. Thẩm Kiều liếc mắt nhìn màn hình điện thoại. Là tin nhắn mà Hàn Tuyết U gửi tới trong Facebook.
Hàn Tuyết U “Kiều Kiều, tối hôm nay đi ăn cơm đi, mình sẽ nói kết quả cho cậu nghe” Thấy dòng tin nhắn này, tay Thẩm Kiều run một chút.
Hai ngày nay cô dùng hết khả năng che giấu chuyện này để không cho ai biết, thậm chí cô còn không chủ động đi tìm Hàn Tuyết U.
Cuối cùng thì cô vẫn tránh không được việc này.
Thẩm Kiều nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn đồng ý đi ăn với Hàn Tuyết U.
Tiểu Nhan nhìn thấy Thẩm Kiều đang nghịch điện thoại, cô lại gần liếc mắt nhìn.
“Kết quả gì vậy?” Thẩm Kiều chột dạ, tay cô run một cái, điện thoại của cô rơi bộp một cái xuống mặt đất.
“Cậu có tật giật mình nha?” Tiểu Nhan