Mẹ của Thẩm Kiều ngơ ngác mà nhìn cô thật lâu “Con… Xem ra, con muốn làm mẹ tức chết thì con mới vừa lòng phải không?” Thẩm Kiều đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn bà ta.
“Mẹ bảo con đưa cho mẹ hai mươi nghìn USD, vậy chẳng khác nào mẹ bảo con chết đi cả!” “.. Được, con không đưa cho mẹ hai mươi nghìn USD cũng được.
Vậy khoảng mười lăm nghìn USD thì sao, không thì khoảng bảy nghìn USD cũng được!” “Mẹ, mẹ đánh giá con gái mẹ quá cao rồi đấy!” “Thẩm Kiều, mẹ nuôi con lớn đến từng này, con báo đáp mẹ như vậy sao? Chẳng qua chỉ là mấy nghìn USD, vậy mà con cũng không muốn cho mẹ? Con muốn làm đứa con bất hiếu sao?” Thẩm Kiều không nói chuyện, chỉ là hai tay đang buông thỏng bên người thì không ngừng xiết chặt lại, cô cắn chặt môi dưới, mặc cho tầm mắt của mọi người trên đường đều đang nhìn về phía cô.
Thôi bỏ đi, người khác thích nhìn như thế nào thì nhìn.
Chỉ là hiện giờ cô thật sự không có tiền.
“Con nói gì đi chứ!” Mẹ của Thẩm Kiều tiến lên phía trước, dùng sức nắm chặt quần áo của cô: “Con nhìn đi, hiện giờ tất cả quần áo con đang mặc trên người, cả những thứ hàng ngày con dùng nữa, tất cả những thứ này chẳng lẽ không phải là mẹ mua cho con hay sao? Con, đúng là thứ ăn cháo đá bát mà, giờ sống tốt rồi nên quên bố, quên mẹ phải không?” Bà ta lớn tiếng mắng cô, Thẩm Kiều nhắm mắt lại, mặt cho bà ta mắng.
Bỗng nhiên, có một đôi bàn tay to kéo cô ra phía sau, thay cô nhận lấy tất cả những lời mắng nhiếc của mẹ Thẩm.
“Cô này, xin cô đừng như vậy.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Thẩm Kiều ngay lập tức mở to mắt, ngơ ngác nhìn người vừa mới xuất hiện.
Là Dạ Lẫm Hàn…
Sao anh ta lại ở đây? “Cậu, cậu là ai?” Mẹ của Thẩm Kiều nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện kéo Thẩm Kiểu ra phía sau mà bảo vệ, cả người anh ta hiện lên vẻ cao quý, tất cả những thứ anh ta đang mặc trên người đều không phải là những thứ mà bà ta có thể mua được.
Mẹ Thẩm nheo mắt nhìn anh ta: “Cậu là chồng của con gái tôi phải không?” Thẩm Kiều hơi ngạc nhiên, ngay lập tức vội vã giải thích: “Mẹ, anh ấy không phải…” Nghe mẹ Thẩm hỏi, Dạ Lẫm Hàn hơi ngạc nhiên, khẽ cười: “Thì ra cô là mẹ của Thẩm Kiều.” Thẩm Kiều ngạc nhiên nhìn về phía Dạ Lẫm Hàn, anh ta nói vậy nghĩa là sao? Sao anh ta lại không phủ nhận? “Đúng vậy, tôi chính là mẹ của Thẩm Kiều. Cậu là chồng của nó đúng không?” Khuôn mặt mẹ Thẩm bỗng tràn ngập ý cười, nịnh nọt nói: “Chuyện là thế này, dạo này trong nhà gặp chút khó khăn, vì vậy mẹ mới tìm Thầm Kiều, muốn mượn nó ít tiền, nhưng ai mà biết được đứa con gái này lại bướng bỉnh đến vậy, nói với mẹ là nó không có tiền… Điều này làm sao có thể chứ? Nó gả tới nhà họ Dạ con có phải hay không…
Bình thường mấy loại tiền như tiền tiêu vặt… Chắc là cũng nhiều nhỉ? Hơn nữa nó cũng có đi làm…” Nhưng không đợi mẹ Thẩm nói xong, Dạ Lẫm Hàn đã khẽ cười hỏi: “Thật xin lỗi, nhưng dì muốn mượn bao nhiêu tiền?” Mẹ của Thẩm Kiều mau chóng nói ra số tiền mà mình muốn.
“Không nhiều lắm, chỉ khoảng ba mươi nghìn USD thôi!” “Mẹ! Rõ ràng lúc nãy mẹ nói khác mà!” Thẩm Kiều nhịn không được mà cắt ngang lời bà ta.
Mẹ Thẩm hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Kiều.
Dạ Lẫm Hàn khẽ cười bảo vệ Thẩm Kiều ở sau lưng mình, không cho cô nói chuyện, sau đó từ trong ví rút ra một tấm thẻ đưa cho mẹ của Thẩm Kiều.
“Dì, trong tấm thẻ này có hơn bốn mươi nghìn USD, nếu dì đang cần dùng tiền gấp thì cứ cầm dùng trước đi, mật mã là sáu số bảy.” Thẩm Kiều bị Dạ Lẫm Hàn kéo ra phía sau khi nghe đến con số này, vội vàng chạy lên muốn lấy lại tấm thẻ ngân hàng, nhưng ai biết được tấm thẻ đã bị mẹ Thẩm nhanh chóng lấy đi mất, giờ phút này bà ta đang vô cùng vui mừng.
“Vẫn là con rể hiểu chuyện! Vậy mẹ cảm ơn con trước, Thẩm Kiều, con đúng là đã lấy được một người chống tốt mà!” Nói xong, tựa như sợ Thẩm Kiều sẽ tiến lên lấy lại tấm thẻ, mẹ Thẩm nhanh chóng lùi về đằng sau, nói: “Mẹ còn có việc gấp, vậy mẹ đi trước đây, hôm khác mẹ lại đến thăm các con sau.” Sau khi mẹ Thẩm đã chạy sang một góc đường khác, bỗng nhiên như nhận ra chuyện gì đó.
Kỳ lạ, người mà Thẩm Kiều lấy không phải là một người tàn tật hay sao? Sao người đàn ông lúc nãy lại đứng nhỉ? Thôi bỏ đi, dù sao bà ta cũng đã lấy được hơn bốn mươi nghìn USD rồi, sau này muốn làm gì mà chẳng được? Mà ở