“Đúng, chỉ dựa vào tôi mà thôi!” Thẩm Kiều mím môi, nhìn Hứa Liêu bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Cho dù sau này tôi có đau khổ hay như thế nào cũng không liên quan tới anh.
Tôi hy vọng sau này anh đừng dây dưa gì với tôi nữa, công ty chúng ta có quy định rõ ràng rồi mà, nhân viên trong công ty không được yêu nhau.
Nếu tôi nhớ không lầm thì anh đã kết hôn rồi. Một người đàn ông có vợ như anh lại quấy rối một cô gái độc thân như tôi rất nhiều lần, tôi cố thể báo thẳng với cấp trên, đến lúc đó…”
Ánh mắt của Hứa Liêu trở nên hung ác.
“Không ngờ cô lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Cô có nghĩ tới vấn đề bây giờ cô đang ở địa bàn của ai không? Cô dám nói chuyện kiểu đó với tôi mà không sợ tôi đuổi cô ra khỏi tập đoàn Tân Thời à?” “Chủ quản Liêu có quyền lực lớn như vậy từ lúc nào thế? Còn có quyền đuổi người ra khỏi tập đoàn Tân Thời một cách tuỳ tiện như vậy cơ dấy.”
Thẩm Kiều còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nam lạnh lùng vang lên.
Cô thấy giọng nói này rất quen, chưa kịp phản ứng thì Hứa Liêu bối rối kêu lên: “Phó tổng giám đốc Hàn, sao anh lại tới đây?” Dạ Lẫm Hàn? Nghe thấy cái tên này, Thẩm Kiều cảm thấy chột dạ, vô thức muốn tránh né anh ta.
Gần đây cô luôn tránh né Dạ Lẫm Hàn, ở công ty thoáng thấy bóng anh ta là cô tránh từ xa, đôi khi chạm mặt anh ta ở nhà họ Dạ, Thẩm Kiều cũng sẽ làm bộ như không nhìn thấy.
Bây giờ anh ta lại tới đây…
“Hứa Liêu, ai cho anh cái quyền thích đuổi ai thì đuổi thế?” Mặc dù Dạ Lẫm Hàn là phó tổng giám đốc, bình thường anh ta đối xử với mọi người rất hòa nhã, nhưng khi tranh chấp thì áp lực từ sự lạnh lùng của con cháu nhà họ Dạ cũng không phải chuyện đùa.
Hứa Liêu vị doạ cúi gập người xuống, run rầy nói: “Phó tổng giám đốc Hàn, tôi… tôi thấy cô gái này quá lười, giận quá nên mới dọa cô ấy mấy câu mà thôi. Tôi cũng không thực sự muốn duổi việc cô ấy.”
“Thật sao?“ Dạ Lẫm Hàn im lặng liếc nhìn anh ta: “Cô ấy quá lười hay do anh dụ dỗ cô ấy không được nên mới đe dọa?” Trên trán Hứa Liêu toát mồ hôi lạnh, anh ta cười gượng nói: “Phó tổng giám đốc Hàn nói đùa rồi, sao tôi có thể dụ dỗ cô ấy chứ?” “Anh cho rằng tôi không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người sao?” Lúc này, Hứa Liêu không nói được gì nữa, hai chân khuyu xuống: “Phó tổng giám đốc Hàn, tôi nhất thời bị ma xui quỷ khiến, anh hãy tha cho tôi lần này di.”
Rõ ràng Dạ Lẫm Hàn không muốn nhiều lời với anh ta, lạnh lùng nói: “Anh nghe cho rõ đây, cho dù bây giờ cô ấy bị giáng chức xuống bộ phận của các anh, nhưng cô ấy không phải người mà anh có thể động vào được. Anh hiểu chưa?” “Hiểu… tôi hiểu rồi.”
Hứa Liêu gật đầu liên tục.
“Cút đi.”
Đây là lần đầu tiên Dạ Lẫm Hàn nói lời thô tục như vậy, Thẩm Kiều nghe thấy cũng phải sững sờ, cô kinh ngạc nhìn về phía anh ta.
Bình thường, trong đôi mắt kia đầy sự ấm áp, giờ phút này lại lộ rõ sự lạnh lùng, nhìn khác hẳn với bình thường, như hai người hoàn toàn khác nhau.
Cho nên người ta mới nói con người có hai mặt. Bình thường nhìn Dạ Lẫm Hàn đối xử với mọi người rất ôn hòa, nhưng thực tế anh ta lại có một mặt cực kỳ nghiêm nghị, quả ệt.
Cô vẫn đang suy tư thì Dạ Lẫm lại quay sang, vô tình ánh mắt lai người chạm nhau.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thầm Kiều như nghĩ tới điều gì đó, quay người rời đi.
Không ngờ Dạ Lẫm Hàn lại chạy theo ngắn cô lại.
“Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà em vừa thấy anh là đã chạy vậy?” Thẩm Kiều: “…
Thẩm Kiều không nói gì, cô trầm ngâm một lúc rồi bước sang phía bên phải, Dạ Lẫm Hàn lại như muốn phân cao thấp với cô, anh ta cũng bước sang phía bên phải, cô bước sang bên trái thì anh ta cũng bước sang bên trái. Cuối cùng Thầm Kiều không chịu được nữa nên quay người định chạy đi.
Tay cô lại bị Dạ Lẫm Hàn giữ lại, định cất bước nhưng lại không đi được.