Thẩm Kiều cầm hộp quà đứng trước cổng công ty chờ Hàn Tuyết U.
Khi xe của Dạ Mạc Thâm dừng lại, Hàn Tuyết U mở cửa xe ra rồi đầy anh xuống và mỉm cười với Thẩm Kiều: “Ý, Thẩm Kiều cậu đang cầm cái gì trên tay vậy?” Ngay khi lời nói vừa mới dứt, Thẩm Kiều bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như dao rơi trên người mình.
Ánh mắt băng giá của Dạ Mạc Thâm lạnh lẽo đến đáng sợ như thể một con rắn độc, khiến cho Thẩm Kiều không khỏi rụt cổ lại bất giác càng ôm chặt chiếc hộp trên tay hơn.
Hành động này chỉ là trong tiềm thức nhưng trong mắt của Dạ Mạc Thâm lại biến thành cô rất nâng niu món quà này.
Rõ ràng tay không lên xe nhưng bây giờ lại ôm một hộp quà đi xuống.
Điều này có nghĩa là gì chứ? Hừ, thật sự là một người phụ nữ lòng dạ khó lường.
“Không có gì đâu.”
Thẩm Kiều nắm chặt đồ vật rồi sau đó khẽ nói.
Hàn Tuyết U tươi cười đẩy Dạ Mạc Thâm tiến về phía trước cách cô rất gần, cô thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở buốt giá toát ra từ trên người anh mãnh liệt đến mức bao trùm cả người cô.
Cô lùi lại một bước và cố gắng thoát khỏi chiếc lồng giam lạnh lẽo này của anh.
“Thẩm Kiều là anh cả tặng quà cho cậu phải không? Rõ ràng vừa nãy lên xe cậu không có mang theo chiếc hộp này mà?” Nghe thấy vậy sắc mặt của Thẩm Kiều trở nên hơi khó coi, trong lòng đang suy nghĩ có thể đừng nói nữa được không.
Vì vậy cô chỉ có thể nháy mắt với Hàn Tuyết U nhưng không biết có chuyện gì với cô ta dường như không hiểu rõ ý tứ của cô.
Trong lòng Thẩm Kiều lo lắng nhưng lại không thể thản nhiên nói ra.
Tình cờ Dạ Lẫm Hàn đã đậu xe xong và bước tới sau đó nở nụ cười nhạt trả lời câu hỏi của Hàn Tuyết U.
“Không phải là thứ gì, cái này là tôi nhờ em ấy đưa cho đồng nghiệp.”
“Thì ra là như vậy em tưởng rằng là anh cả tặng cơ đấy.”
Hàn Tuyết U nói tới đây rồi mím môi cười trộm, ánh mắt đó của cô ta giống như một chú mèo ăn trộm được cá, lúc đầu Thầm Kiều còn tưởng rằng cô ta không hiều ý mình.
Nhưng bây giờ mới rõ ràng rằng cô ta hoàn toàn cố ý.
Bởi vì.
Hàn Tuyết U biết người lên giường cùng cô tối hôm đó chính là Dạ Lẫm Hàn.
Nghĩ đến đây sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, cô xoay người nói: “Đi vào trước đã.”
Sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Hàn Tuyết U giả bộ vô tình hỏi một câu.
Dạ Lẫm Hàn khẽ nheo mắt liếc nhìn cô ta rồi cất bước rời khỏi.
Sau khi bọn họ đã đi hết, khi cô ta muốn đẩy Dạ Mạc Thâm tiến về phía trước thì Tiêu Túc vội vàng đi tới.
“Cô Tuyết U, tiếp theo cứ giao cho tôi làm đi.”
“Không sao đâu.”
Hàn Tuyết U không hề tránh ra mà ngược lại vẫn đứng yên tại chỗ như thể không muốn giao công việc đầy xe lăn của Dạ Mạc Thâm cho anh ta.
Làm sao Tiêu Túc có thể làm đúng như mong muốn của cô ta chứ, dáng người cao lớn trực tiếp chen lên trước: “Cô Tuyết U không cần đâu, dù sao cô cũng không quen thuộc với bố trí của công ty nên đề tôi làm là được.”
Anh ta nói xong cũng không đợi cô ta phản ứng lại lập tức đầy Dạ Mạc Thâm rời đi.
Không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, cô ta cảm thấy Tiêu Túc hình như rất chán ghét mình, tại sao chứ? Chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Kiều sao? Tiêu Túc bước nhanh về phía trước và rất nhanh đã đuổi kịp hai người Thẩm Kiều và Dạ Lẫm Hàn bước vào thang máy, khi nhìn thấy Hàn Tuyết U cũng đang đi đến thân hình anh ta dịch vào trong góc và trực tiếp ấn nút đóng cửa.
“Này, chờ tôi với!” Cô ta thấy cửa thang máy sắp khép lại nên vội vàng kêu lên.
Hừ em gái trà xanh ạ còn lâu tôi mới đợi cô! Tiêu Túc thầm mắng trong lòng một câu.
Nhưng giây tiếp theo một bóng người nhỏ nhắn đã lao ra khỏi thang máy.
Là Thầm Kiều chủ động đi ra: “Các anh cứ lên trên trước đi lát nữa em sẽ lên cùng với Tuyết U.”
“Đinh!” Cánh cửa